Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

PHƯƠNG XƯA

Một chiều, ghé lại trường xưa sau những tháng năm xa cách. Những kỉ niệm đong đầy một thời cứ như đang nấp sau từng khe cửa, hàng cây. Ta thơ thẩn độc hành kiếm tìm ký ức sau những tháng năm bon chen giữa chợ đời. Đêm về, trong gác trọ bên sông Hàn ta chép lại những vần thơ để như tự nghe tiếng lòng mình thổn thức...

PHƯỢNG XƯA


Tôi đi tìm-chùm phượng vĩ ngày xưa
Tha thẩn chiều tắt nắng
Cơn gió vô tình - xa vắng
Không gian trầm lắng - u hoài.

Tôi đi tìm chùm phượng vĩ ngày xưa
Sân trường cũ - hàng cây già rủ lá
Hẹn hò xưa qua bao mùa nắng hạ
Sao người đi - đi mãi không về?

Tôi đi tìm chùm phượng vĩ ngày xưa
Bỗng bắt gặp muôn ngàn hoa đua nở
Hoa đẹp quá bao sắc màu rực rỡ
Nhưng đâu rồi - chùm phượng vĩ lòng tôi!
PNK

NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG

Tìm đâu một thời áo trắng
Em tôi thơ thẩn sân trường
Gió thu bay bồng tóc ngắn
Nắng hồng trên mắt mi thương

Tìm đâu một thời áo trắng
Tan trường theo bước chân xinh
Nhớ nhung một bờ tóc ngắn
Chiêm bao nửa giấc giật mình

Ngày ta tan trường thôi học
Anh đi tiếp bước cô thầy
Em về làm dâu người khác
Đâu rồi mắt biếc thơ ngây

Nhớ nhung người xưa tóc ngắn
Suy tư tôi biết làm thơ
Đời em- ngọt bùi- cay đắng
Tình tôi con sóng không bờ

Chiều nay về thăm trường cũ
Bâng khuâng nhớ thuở học trò
Tìm trong ngàn "ngôi sao nhỏ"
Mắt em ngày ấy ngây thơ

Bao năm làm nghề dạy học
Chung tay vun xới cho đời
Trãi qua bao mùa mưa nắng
Vẫn thương áo trắng một thời.
PNK