Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009

buồn đọc thơ chơi

LỤC BÁT BUỒN BUỒN
(họa lại một bài lục bát của ông bạn trên lucbat chấm com)

Đời như một áng mây trôi
Sao mà vàng lá bạc vôi thế này
Yêu thương đếm đến mỗi ngày
Để rồi ôm trọn đắng cay vào lòng

Ta ngồi lại với hư không
Em đi áo thắm khăn hồng phất phơ
Ta ngồi lại giữa hoang sơ
Mang mang gió ảo sương mờ buồn tênh
TAD

PHÙ VÂN

Mời em
cạn một chén này
Phơi trong sương giá
đêm say bồng bềnh

Tóc buồn
phủ rối bờ quen
Cơn mưa em
đã ướt mềm vai anh

Mai về phố cũ
vắng tanh
Vắt trong vạt áo
giọt lành
xót xa

Giấc phù vân ngót sương sa
Dáng phù vân chợt chói nhòa hồn anh
01/01/10

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Lời đầu xuân của Nguyễn Hữu Trâm Em


CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Trái đất đã quay quanh mặt trời suốt 365 ngày để trở về chốn cũ- Nơi của mọi sự khởi đầu. Sau một vòng quay lầm lũi ấy, có khi nào nó nhận ra một phần cơ thể nó và những sinh vật sống trên nó đã thay đổi rất nhiều. Con người dù rất bận rộn, lại có một thời điểm – Năm Mới, để nhận ra cái mình được và mất trong một năm qua. Đối với trẻ con, một năm qua đi, đó là sự trưởng thành, nhưng đối với người lớn là sự già đi.
Đời người quá ngắn để có thể thực hiện tất cả những ước mơ. Khả năng con người quá giới hạn để tất cả ước mơ đi đến thành công. Nhưng được sống và yêu mến cuộc sống đã là món quà quí giá mà tạo hóa đã ban tặng cho mọi người.
Mặc dù, các hoạt động của con người vẫn không thay đổi qua nhiều thập kỷ nhưng Năm Mới là cái mốc để con người tiếp tục hy vọng vào những thay đổi tốt đẹp. Đó có thể là lý do để con người có sự tiến bộ và tiếp tục kiếm tìm giá trị cuộc sống.
Đứng trước ngưỡng cửa Năm Mới, con người như đứng trước một dòng sông lớn cuồn cuộn trôi về biển. Dẫu không biết bến bờ mà con người sẽ đến nhưng ai cũng ước mơ điểm đến sẽ là một nơi bình yên, nơi của sự viên mãn tâm hồn.
Vào lúc này đây, khi bài hát mừng năm mới cất lên, hình ảnh pháo hoa nở rộ khắp nơi trên thế giới qua màn ảnh nhỏ, trong lòng mọi người đang trào dâng một cảm giác hạnh phúc khó tả. Mặc dù lời hát Happy New Year của nhóm nhạc ABBA là lời tiếc nuối thời khắc quí giá của một năm mới nhưng giai điệu bài hát là niềm hy vọng cho những điều tốt đẹp nhất. Bởi vì tất cả rồi sẽ qua đi để bắt đầu một niềm hy vọng mới.

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say...

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Nhân lễ Giáng Sinh CenamAchin kính chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc, an lành. Cầu mong chúc bạn phước lành cho tất cả chúng ta.
Mời các bạn thưởng thức các nhạc phẩm Thánh Vịnh





Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Chào các bạn mình rất vui khi được gia nhập bờ lốc này. mong các bạn tạo điều kiện và góp ý để mình ngày càng hoàn thiện
Các bạn hãy click vào đây để đến blog Trung nhé! Chúc các bank khỏe!

Đêm mưa tại nhà Tràn Anh Dũng

Trên bước đường dong ruỗi , khiến ba chúng tôi gặp nhau đêm nay tại đất Tam Kỳ. Những cơn mưa giao mùa xối xả như kết nối chúng tôi lại gần nhau hơn.
Ba thằng (Khánh - Dũng - Trung) chỉ nhìn nhau thôi, những dư âm của thời sư phạm đã hiển hiện về. Và nhất là khi được xem ý tưởng của Dũng tạo Bờ-lốc cenamachin.blogspot.com cho khối lớp mình, thì từng lớp sóng yêu thương cuồn cuộn chảy về. Thời gian thật khắc nghiệt, khi nhuộm bạc những mái đầu xanh, kế sinh nhai khiến một số bạn phải ôm cầm sang bến khác. Vả thật đặc biệt là được sẻ chia với các bạn như Nguyễn Ý, Tín Cà phê, Minh giáo sư, Đào chúa đảo, Lành duyên dáng , Dũng quái, Khánh thư sinh ... có thể đang cách xa hàng nghìn cây số, được nghe âm điệu thân quen của ngày nào .Dũng quái chọn bài hát cho bờ-lốc: "Những ngày xưa thân ái" thật ý nghĩa, lắng đọng. Khi đọc những bài thơ, lời bình của bạn bè lòng mình như bồng bềnh với những kỉ niệm về mảnh đất thanhkhegrat. (NVT)

Sướng quá! Dễ gì, để chúng ta gặp lại nhau theo kiểu này. Tất cả những gì có thể, chúng tôi đều ghẹo được với nhau. Giờ này thăng Trung đang chuyện với Đào, hắn hỏi: Mái tóc Đào có còn vàng như xưa không?. Tôi tức quá trời trời! Vừa phải thôi chứ, cái thằng này biết tui rồi mà!!! Nó còn bảo với Đao: Dùng là đồ.... và lại còn mách Đào của tôi dùng mạng Viettell để ... , thậm chí còn chúc sức khỏe... Thôi stop Trung nghen! Giờ thằng Khánh lại gọi cho thằng Tiến nữa, may mà thằng này còn tỉnh táo để nghe, sướng thật (TAD)

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Những người trong gia đình

Mấy dòng về bạn!
Nguyễn Hùng Tín! Thằng nhóc tì 25 năm vị trước nó trắng xinh như nai cái, ngây ngô đến tội, vậy mà bây giờ nó là CHA rồi đó. Cả nghĩa đen và bóng.
Nhớ năm 1991, hai đứa lang bạt về đất Saigon làm cuộc mưu sinh, đói và không việc làm, hai thằng 2 ngày gặm một ổ bánh mì không, ngủ chợ Bà Hoa trong khu Bảy Hiền lo ngây ngáy. May mắn gặp người tốt cho nương thân, Hắn nằm nhà ở nhờ tận Thủ Đức để than thân trách phận, u sầu và làm thơ cho đỡ đói. Mình kiếm từng đồng về nuôi hai đứa bằng công việc rữa xe. Thời gian này sống nhờ rau héo và cá ương của chợ đêm Bà Chiểu. Tội nghiệp!
Năm 1992, chia tay với lời hứa “… đứa nào khá sẽ nâng đỡ cho nhau”. Năm 93, Hắn trúng mùa café nhờ Bờ-ra-xin thất bát, nhắn mình lên chơi và tặng mình 3 công đất, 1 công đầy cỏ, 1 công mới trồng café, 1 công năm sau thu hoạch. Mình cám ơn và nói “Cho rồi tau bán được không?” Hắn giãy nãy lên và đuổi mình về Saigon với 1 triệu đồng dằn túi. Lớn và quý lắm thay!
Kể sơ về những năm tháng ấy mới thấy tấm lòng của Hắn! ấm và chứa chan tình cảm!
Hắn ổn định cuộc đời từ đó, và bước ngoặc cũng chính từ đó. Hắn không bỏ bạn mà lại bỏ làm thơ và đọc thơ, bỏ luôn cái hồn nhiên muôn thủa để lo cho bàn dân thiên hạ. Mà Hắn không phải là Khổng, là Lão, là Trang, là Mạnh tử,… mới chết chứ. Thiên hạ vẫn là thiên hạ. Hắn vẫn là Hắn. Thế thôi!
Lần gặp Hắn gần nhất là tháng 7/2009, Hắn thánh thiện và đạo mạo lắm, cái đạo mạo không tiềm ẩn sự đối trá, kẻ cả…. Vậy là tốt rồi Hắn ạ! Hãy ngây ngô và ngu ngơ như 25 năm vị trước, Hắn nhé!
Giờ Hắn đang gặm nhấm hạnh phúc cùng vợ con tận tít Lâm Đồng, viết mấy dòng vị Hắn như ri không biết Hắn có ngứa ngáy gì không? Nhưng riêng mình, có người cho vài dòng thế này là mừng lắm thay! Hắn nhỉ!
Không biết 3 công đất Hắn định cho mình gần 20 năm trước bây giờ nó thu được bao nhiêu triệu rồi sao không thấy Hắn hồi âm! Buồn thật! Hắn ơi! Ha ha!
Bàn về thơ Hắn, cũng có hồn lắm chứ, thực và chân chi lạ! Đến miếng cơm cháy thời sư phạm mà nó cũng đưa vào thơ được thì cái thiếu, cái đói, cái túng.. thời ấy có đáng gì!
Hắn là vậy, vẫn như 25 năm trước, vẫn tốt bụng và cục đất lắm!
Nguyễn Bửu Khánh

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Văn và thơ Nguyễn Hữu Trâm Em

MÙA HOA CẢI

Vào những ngày cuối năm, khi những cơn mưa phùn lất phất xen kẽ ánh nắng vàng tươi xuất hiện thì mùa hoa cải ở quê tôi bắt đầu. Khi đến với cánh đồng xanh tươi trong thời điểm này không ai còn nhận ra có một mùa mưa lũ đã qua…

Hoa cải gắn liền với ký ức tuổi thơ tôi. Đã bao bài thơ viết về hoa cải , nhưng trong tôi là cảm nhận thân thương nhất của một giai đọan trong cuộc đời.

Tôi đã quá bận rộn để luôn nghĩ về ký ức. Nhưng nó sẽ xuất hiện thóang qua và sẽ luôn cho tôi một chút thi vị cuộc sống. Khi bước chân đi đến cuối cùng của một đời người và của thế gian này, khi không còn ai gặp tôi nữa thì có lẽ một nơi xa lắm ở quê hương, tôi đang trở về nơi tôi đã sinh ra…

Giữa Mùa Hoa Cải

Tôi đi giữa mùa hoa cải
Vàng tươi trong nắng bên sông
Trong mơ, con đò thuở bé
Vang tiếng khua nước trưa nồng

Cuộc đời trôi về bất tận
Lung linh giữa thực và mơ
Tôi đi giữa đời tất bật
Biết đâu là những bến bờ…

Tôi mơ một mùa hoa cải
Vàng tươi một thuở ấu thơ
Trăm năm tôi về cõi ấy
Mẹ tôi vẫn đứng ngóng chờ…

TpHCM 2/12/2008
NHTE



TÌNH YÊU

Tình yêu là cái trao nhau
Lẫn trong ánh mắt buổi đầu nhớ mong.
Bên trang vở, ánh đèn chong.
Người xa, ta nhớ, để lòng khôn khuây...
Mảnh trăng năm tháng hao gầy.
Con thuyền tình ái chở đầy nhớ mong.

Lá rơi từng cánh ngoài song.
Người xa, ta nhớ, để lòng khôn khuây.
Cánh thư ngắn, chắp tình dài.
Mấy dòng mực tím nối hai bến bờ.
Người xa ta vẫn đợi chờ,
Thuyền không, bến vắng hững hờ nước mây...

Tình yêu là thứ men say,
Cháy lên ngọn lửa những ngày vắng nhau.
Lúc cuồn cuộn, lúc lắng sâu.
Nhưng trong ta vẫn dạt dào tháng năm...
Huế 1985
NHTE

THỜI DĨ VÃNG

Thời dĩ vãng ngỡ lãng quên dạo ấy,
trong lòng sâu cát bỏng vẫn đâm chồi...
Giữa nắng gió thổi qua miền nghiệt ngã,
Tình yêu thành bóng mát của hồn tôi.

Tình tôi là gai lưỡi long trên cát trắng
vẫn hoài mong dòng nước mát ngọt ngào.
Tình tôi là cánh đồng đầy nắng.
Nên suốt đời vẫn một nỗi khát khao.



Để bất chợt giờ đây tôi gặp lại...
Bóng hình em năm tháng chẳng phai nhòa.
Em là cả cuộc đời tôi mờ ảo...
Nữa rất gần, một nữa đã đi xa...

Thời dĩ vãng ngỡ lãng quên dạo ấy.
Sao giờ đây bổng trổi dậy đâm chồi.
Bổng sống lại cái ngày ta đã mất
Em xa rồi, cát bỏng dưới chân tôi...
Huế 1987
NHTE

Vài nét về tác giả

Về tác giả của các bài viết sắp đăng
"Chúng ta không thể chọn nơi sinh ra, chúng ta không bao giờ biết số phận của mình cho đến khi chết nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách sống". Tôi đọc được câu này ở một blog của một người bạn Của-Chúng-Ta. Anh ta lại là một Cê-Năm-Bê thứ thiệt. Là một anh chàng "Vừa trắng lại vừa tròn" - Nói như cách của Ngô Văn Minh miêu tả về Nguyễn Hùng Tín hay là bà chúa thơ Nôm viết về bánh trôi nước thì chúng tôi cũng không phân biệt được (Tất nhiên tôi phân biệt rất rõ giữa Ngô Văn Minh và nữ sĩ Hồ Xuân Hương). Đó là một chàng trai Ái Nghĩa - Đại Lộc.
Tôi nhớ hồi còm học ở Sài Gòn, những năm 95-96 của thế kỷ trước, trong một đợt nghỉ giữa kỳ, trong lúc trà dư tửu hậu, một người bạn kể: "Tôi đưa Hằng đi khám (Hằng là bạn gái của anh ta), vừa bước vào phòng, tôi nhìn quanh, tôi thấy ông (bác sĩ - lời người viết) nào cũng mâp tròn, tôi lo lắng quá.đột nhiên, thấy một bác sĩ hơi ốm một tý, tôi sà vào và may mắn gặp một người chu đáo, ông ta hỏi han thật nhẹ nhàng, chẩn bệnh thật cẩn thận, hướng dẫn thật chi tiết và nhờ vậy giờ nó khỏe ra nhiều rồi. Và đặc biệt, chữ viết không bác sĩ tý nào". Cầm phiếu khám bệnh người bạn trao, đọc qua, tôi không nhầm đâu được bởi cái tên rất con gái của ông bác sĩ nọ có kèm theo số điện thoại. Tôi chạy ngay ra quày phone gần nhất, vậy là gặp bạn mình ngay. Sáng hôm sau, cafe bận, rủ nhau chiều đi nhậu. Tôi báo cho Bửu Khánh, hai thằng đến đợi ở Ngon. Không sai một phút, anh ta đến. Gọi một lúc hai cân bò thui (quán này ở ngã tư Bảy Hiền nên món Quảng Nam không thiếu) và hai chai ... Huda. Khánh trợn:"Sao chỉ hai chai, mày không uống à?", "Tao thường xuyên vô quán này, bình thường, tao hai thằng chỉ uống một thôi". Hơn mười năm, tôi đã gặp lại bạn tôi như vậy đó! Ba thằng chỉ uống đúng hai chai, không thêm không bớt!
Khánh bảo:
- Sang năm tao cưới vợ.
- Mời tao không?
- Sao không!
- Mấy giờ, chiều hay trưa?
Hắn là vậy đó, hắn chọn cách sống của mình! Bạn của chúng ta!
Chúng tôi đã liên lạc được với bác sĩ Nguyễn Hữu Trâm Em, đã biết được địa chỉ blog của bạn ấy và chỉ ngày mai thôi, chúng tôi sẽ giới thiệu những sáng tác mới nhất của nhà thơ-bác sĩ này!

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Thơ Trần Anh Dũng

Chúng tôi cùng với bạn Trần Anh Dũng chân thành cảm ơn bài giới thiệu tác giả của bạn Ngô Văn Minh về tác giả Trần Anh Dũng. Cũng trong bài giới thiệu của mình, bạn Minh đã dẫn một đoạn thơ của Dũng, sau khi trao đổi, chúng tôi đã nhận được cả bài thơ này. Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn.

CHIỀU ĐÀ LẠT
Tăng S

Vó ngựa nào dừng lại giữa đồi thơm
Quả thông rụng lặng im - Chiều Đà lạt
Dẫu biết thuyền xưa sang bến khác
Mà sao anh cứ mãi đi tìm?

Vó ngựa nào dừng lại giữa chiều êm
Mimôza sắc se - Chiều Đà lạt
Anh lang thang giữa vô chừng trời đất
Mây nước nào trang điểm tóc em xanh?

Vó ngựa nào dừng lại giữa mênh mông
Anh nếm rượu lỡ say - Chiều Đà lạt
Em có nghe thông reo ngàn tiếng hát
Đà lạt ơi người tình trăm năm.

Vó ngựa nào rong rỗi mãi xa xăm...
TAD

NƠI ĐÓ LÀ BÌNH YÊN

Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Lời trái tin em biết hát
Anh sẽ kể em nghe
Những buổi chiều
Mình anh lang thang trong quán nhạc
Ly cafe để quên
Bong bóng vỡ, cơn mưa chiều dịu mát.
Rồi anh sẽ hát em nghe
Trịnh Công Sơn,
bài Nguyệt ca
huyền hoặc
Buồn hơn cả ánh trăng.

Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Tiếng trái tim em biết khóc
Em sẽ kể anh nghe
Đêm Hà Nội
Nồng nàn như trong cổ tích
Chao chao chùa Trấn Quốc
Sóng Tây Hồ làm vỡ cả vừng trăng.
Rồi em sẽ đọc anh nghe
Những mùa thu hiền như không có thật
Hồ Gươm lung linh bóng nguyệt
Lời thơ buồn và đẹp như tranh

Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ làm chiếc khăn
Mỗi khi em khóc.

TAD


PHỐ HUẾ

(Nhớ lại một lần năm anh em Dũng-Uyên-Ý-Sơn-Liêm tham quan thành Huế )

Phố Huế thuở tôi còn nhỏ tuổi
Đường kinh đô áo trắng bay nhiều
Hương Giang chầm chậm chiều sương khói
Văn Lâu buồn bến vắng cô liêu

Khi xa Huế tôi mơ hoài Vĩ Dạ
Khóm trúc la đà bến hắc hiu
Linh mụ chùa nghiêng hồn cổ kính
Mây chùng in đáy nước xanh veo

Mười năm xa Huế tôi còn nhớ
Lăng tẩm uy nghiêm tím bóng chiều
Nhịp chèo khua tiếng hò mái đẩy
Tóc lùa gió rối dáng xiêu xiêu

Em tôi giờ lại ra phố Huế
Biết gửi gì cho hết tiếng yêu!
TAD



Tác giả Trần Anh Dũng đang cafe cùng bè bạn

QUÀ TẶNG


Anh vẽ tặng em một cánh bướm vàng
Đem về ép vào giữa trang vở cũ.
Những ngày xa nhau bướm theo vào giấc ngủ.
Kể cho em nghe về một cuộc tình buồn

Anh vẽ tặng em một cánh chuồn chuồn
Tặng em cả tuổi thơ khốn khó
Miền Trung một chiều nào ngợp gió
Thằng bé lon ton chạy theo dấu chân bà

Anh vẽ tặng em một áng mây xa
Nơi giấu những ước mơ thầm lặng
Có đứa trẻ chăn bò tóc khê nồng mùi nắng
Cô đơn hằn trên gương mặt trẻ thơ

Anh vẽ tặng em gò bãi hoang sơ
Đồng khô cháy tháng Năm ngập nắng
Bến sông xa những tháng Mười lạnh cóng
Mẹ gánh nỗi buồn trĩu nặng cả hai vai

Anh vẽ tặng em những hàng phố dài
Nơi anh đã đi qua thời trai trẻ
Có thiếu nữ buồn mắt nhoà trong lệ
Cánh cửa hờ ngóng đợi dáng hìmh xa.

Anh vẽ tặng em dáng phố phồn hoa
Nơi sắp hết một tuổi đời lãng mạn
Mưòi ngón tay đan sâu vào mái tóc
Bờ nhân gian mờ mịt sương chiều

Anh vẽ tặng em cánh hoa lưu li
Để mai kia tất cả thàmh kỹ niệm
Em giữ hộ anh sắc hoa màu tím
Một tình yêu buồn hơn cả nỗi buồn.

TAD
Còn đây là Album làng Hương Trà, con sông Tam Kỳ - Quê hương của tác giả.

Các ban có thể click vào đây đọc tiếp thơ của tác giả này!

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Thơ Ngô Văn Minh


THƠ TÌNH TUỔI U50

KHÔNG ĐỀ 1
(cho tác giả hai câu thơ:
"Tên anh em xếp bằng chiếc lá
Chồng chất bên nhau mãi số ngàn..."
Em đừng xếp tên anh bằng lá,
Gió cuốn bay đi rất khó tìm,
Sao em chẳng xếp bằng nỗi nhớ,
Bằng tình yêu dấu ở trong tim...

KHÔNG ĐỀ 2
Bất ngờ tia nắng ban mai
Cứ như là ánh mắt ai nhìn mình
Long lanh như giọt thủy tinh
Dịu dàng như thể mắt tình của em...

ƯỚC
(Cho một Nữ Chiến sĩ Phòng Không)
Ước gì anh hóa thành chiếc gối
Để tối em ôm khỏi chạnh buồn
Ước chi hóa nốt thành ông Xã
Bỏ gối, em nằm ôm ... anh luôn

NVM

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

giới thiệu tác giả

Thưa các bạn,
Không giống một Nguyễn Bửu Khánh không cao - không thấp, một Nguyễn Ý chuyên đi cà khêu (mặc dù chẳng có cặp cà khêu bên cạnh), một Nguyễn Hùng Tín trắng như sữa một thời, hay một Lê Song Uyên hộ pháp với câu thơ thật buồn anh đọc mỗi khi nhớ nhà "Quê hương xa lắc xa lơ đó/ Ngoảnh lại tha hồ mấy trắng bay". Tác giả mà tôi giới thiệu là một anh bạn có cái răng khểnh thật đáng yêu và cũng đáng ghen tỵ - bởi ngày xưa các cô bạn gái cứ chăm chắm nhìn vào cái "bửu bối" của anh mà quên mất rằng còn có cả một rừng con trai C5 - trong đó có tôi!
Vâng, người đó là Dũng - Trần Anh Dũng, một người rất "vô kỷ luật". Lúc còn học ở THSP anh đã dám rủ rê Ng. Y, L.S.U... bỏ học ra Huế nhìn "Đường kinh đô áo trắng bay nhiều/ Hương giang chầm chậm chiều sương khói/ Văn Lâu buồn bến vắng cô liêu...". Khi đã ra trường anh lại trốn vợ, trốn giờ lên bục giảng để đến xứ hoa đào than thở: "Đà Lạt ơi - người tình trăm năm", rồi lang thang nơi quán cà phê để mơ đến những bóng hồng. Tang chứng - vật chứng tôi đều có đủ: Chính anh đã tỉ tê với một cô gái đất Hà Thành ngàn năm văn vật:
Rồi anh sẽ kể em nghe,
Những buổi chiều
Mình anh lang thang trong quán nhạc,
Ly cà phê để quên,
Bong bóng vỡ, cơn mưa chiều dịu mát
Anh sẽ hát em nghe,
Trịnh Công Sơn
bài Nguyệt ca
huyền hoặc,
Buồn hơn cả ánh trăng!
Không chỉ có thế, DZũng còn cù rũ:
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh,
Nơi đó thật bình yên
Nơi đó anh sẽ làm chiếc khăn,
Mỗi khi em khóc!
Thật kinh khủng phải không các bạn?! Tôi vốn thương con gái nhà lành, sợ mấy cô bị cái răng khểnh và những câu thơ mềm mại đến như... quỷ Satăng của Dũng mê hoặc nên đã truy tìm địa chỉ và nhắc nhở:
Em chớ dại tựa bờ vai anh ấy,
Một bến bờ chẳng chút bình yên
Nơi gió dồi, sóng dập triền miên,
Nơi gánh nặng gia đình chồng chất,
Nơi tuổi già hằn lên khóe mắt
Nỗi ưu tư đè nặng tấm thân gầy........
Sao không tựa vào
Bờ vai anh đây?
Dũng biết chuyện này, giận tôi lắm lắm!!!

Một slide nhỏ cho các bạn vừa gửi ảnh đến blog



Bài hát chọn cho slide này đây: Những ngày xưa thân ái (Nhạc và lời Phạm Thế Mỹ)

Giải stress tý có sao đâu!

Đế xem thử nó tìm gì nào?!



Đời là vậy, cứ tìm kiếm mãi rồi hổng được gì cả! Tội nghiệp nó quá!

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009

Lời đề nghị

Thưa các bạn!
Chúng tôi vừa nhận được một số tác phẩm gửi về từ bạn Trần Anh Dũng, chúng tôi định sớm giới thiệu đến các bạn nhưng Dũng cứ nằng nặc đòi phải có bài giới thiệu tác giả tác phẩm một cách đàng hoàng cho nó hoành tráng. Bạn ấy còn đề xuất một trong hai người bạn thân nhất của mình là bạn Ngô Văn Minh hoặc bạn Nguyễn Ý cho bài phi lộ. Vì sự thành công của blog, chúng tôi rất mong bạn Ngô Văn Minh và bạn Nguyễn Ý sắp xếp thời gian cho yêu cầu rất ... rất rất chính đáng này!

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Truyện ngắn Nguyễn Hùng Tín

LÁ THƯ TÌNH DANG DỠ

Đã hơn hai mươi năm, mỗi khi nhớ về nàng, tôi vẫn còn hình dung ra tôi ngày ấy với nét bút chầm chậm, run run bằng mực tím "Em thương" và ... dấu chấm than đậm, to gần bằng đầu con ruồi. Bởi lẽ, ngòi bút cấm vào nơi ấy hơn một giờ đồng hồ, những gì còn lại trên trang giấy trắng như tâm hồn tôi lúc đó. Trở-ngại-tinh-thần đã hơn mười năm nay tôi giấu kín, chôn thật chặt vào lòng...
Tôi đã quen nàng trong một trường hợp thật hy hữu của một kẻ có tâm hồn ... ăn uống. Bởi "bản tính" của tôi là sau khi ăn thường phải "nhai lại" để nghiền ngẫm cho đến khi tan thành xác pháo những gì được phép chui qua cửa khẩu của tôi. Không những thế, nhân viên trên tuyến đường từ cửa khẩu vào đến bao tử tôi cũng kiểm soát rất là chặt chẽ, khi nào ở cửa khẩu đã sạch sành sanh mới được nhập khẩu tiếp. Chính trong thời gian "để nghiền ngẫm" ấy mà tôi phải gánh vác thêm một nhiệm vụ mới mà trong đời tôi chưa một lần thực hiện: Rửa chén. Quả là duyên nợ!Ấy vậy mà trọng trách này cũng là "nhịp cầu nối những bờ vui". Tôi đang cố gắng lấy hết sức bình sinh và nghị của một chàng trai để cắm đầu vào chậu nước ửa tập thể của 50 người (số sing viên lớp tôi lúc đó). Dù tuổi trẻ, non người, yếu sức nhưng với sự cố gắng tối đa, cuối cùng tôi cũng được vào lượt thứ 49. Thế là tàn một ngày nghĩ xã hơi. "Sao không gởi cho các bạn nữ rửa giùm". Tôi ngước mặt nhìn lên, không thể mơ trong lúc này, hay hay phải chăng tôi đang hoa mắt khi trước mặt tôi đang là một thiếu nữ khoảng chừng đôi mươi, mười tám hiện ra như một nàng tiên, đang đau dáu nhìn tôi lạ lẫm - Như thể tôi vừa từ một hành tinh nào khác đến. Tóc xõa ngang vai đen óng mượt mà, thân hình thon thon eo ếch "nghiêm chỉnh", đặc biệt là nụ cười "nghiêng thùng đổ nước" của nàng. Tôi chưa kịp mở lời hì nàng đã tặng thêm cho tôi cái chén thứ 50 vào chậu rồi từ từ quay gót ngọc. Đất trời như sụp đỗ, bão tố cuồng phong đang bao trùm xuống quanh tôi.
Ngày vào sư phạm tôi cũng ngang tuổi nàng. Ông bà ta thường nói "tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu", tôi mười sáu chắc cũng bẻ gãy được sừng bò. Thế nhưng trời gán cho tôi một thân hình nhỏ thó, yếu ớt cộng với nước da trắng bủng nên trước và sau ngày nhập trường tôi vẫn thường được gọi là "cu" . Ngược lại, thượng đế lại thương tình gắn vào cái thể xác bé bỏng của tôi một trái tim nhạy cảm, biết rung động khi gặp một luồng sóng tình khác phái, biết rộn ràng đập vào tuổi mới...mười lăm. Có nghĩa là lúc đó tôi đã biết yêu thầm thương trộm.
Sau cái mốc lịch sử “công cuộc rửa chén” của đời tôi. Hôm sau đến lớp tôi thấy nàng thường liếc nhìn tôi và tôi cũng vậy, luôn để ý tới nàng cùng với nụ cười “làm chết nửa đười người” ấy. ngày tháng dần trôi, nàng - vâng, chính là nàng chứ không ai khác đã phát ra một loại vi khuẩn độc hại truyền nhiểm qua đường ... đi đến lớp của tôi. Thế là từ đó tôi vướng bệnh tương tư, một căn bệnh quá ư hiểm nghèo, vào thời ấy. Nhưng nhờ có am hiểu chút ít về y học nên tôi đã tìm được thuốc đặc trị chính hiệu. Đó là nụ cười - mà chính lại là nụ cười của nàng. Mỗi lần nàng cười và nhìn tôi, tim tôi như muốn thoát ra ngoài để hòa quyện vào hồn nàng, đậu lên môi nàng, hôn lên tóc nàng rồi bay lang thang đến cùng trời cuối đất. Cứ thế, tôi yêu nàng trong im lăng, trong tư duy với những đêm mơ cháy bỏng.
Sắp kết thúc khóa học, tôi hoang mang vô cùng, tôi lo sợ đến bấn loạn. Tôi sẽ phải mất nàng, mất vĩnh viễn nụ cười ấy, tôi sẽ sống ra sao đây? Hay là cho nàng biết tình ý của tôi, Chẳng lẽ gần hai năm một mình âm thầm dệt mộng giờ như "dã tràng xe cát"? Thao thức bao đêm, trầm tư suốt tháng, cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định: Thổ lộ cùng nàng rằng tôi rất yêu nàng, tôi vẫn sẵn sàng dâng trọn cả bốn ngăn tim cho nàng ... ăn điểm tâm rôi chếtcũng cam lòng chứ đừng nói gì đến chuyện sợ bạn bè trêu chọc, dị nghị. Thế là một kế hoạch được tôi nung nấu và triển khai. Đang giờ học, tôi trốn học, bí mật lẻn về phòng riêng để viết dòng huyết thư tỏ tình cùng nàng. Không ngờ bí mật bị “bật mí”. Chính thằng Hùng lớp tôi - cái thằng được bạn bè phong cho danh hiệu “chuyên gia khai thác tình yêu tuổi mới lớn” - Một thám tử tư chuyên nghiệp trong tương lai đã đem ra diễn trò Đám bạn trong lớp ngày ấy, đứa nào xui xẻo lỡ yêu thầm thương trộm mà bị thám tử này điều tra và phanh phui ra thì chỉ còn nước độn thổ. Còn trường hợp của tôi, xui làm sao ngay giờ học hôm ấy hắn bị đau bụng nên cũng về phòng để “trút bầu tâm sự” . Tưởng như mình đang là bá chủ thời gian và không gian trong phòng, tôi ngạo nghễ t hả hồn tư duy, vơi bao mộng đẹp được tâm sự, được cầm tay nàng dạo chơi trên bãi biển Thanh Khê những chiều tắt nắng, rồi những đem trăng thanh tay trong tay, vai kề vai trên hành lang hội trường, thầm thì tâm sự, vẽ mộng tương lai. Xoạt, tôi chưa kịp quay về hiện thực thì tờ giấy trước mặt tôi đang nằm gọn trong tay hắn. Hắn nhìn tôi lom lom, phá lêm cười rôi biến mất sau cánh cửa. Đất trười sụp đổ quanh tôi, thế là buổi học hôm ất tôi trốn luôn và nhịn ăn cả ngày. Còn mấy thằng bạn cùng phòng tôi thì không biết ăn phải cái giống gì mà cũng câm như hến. Lạ thật!!!
Hôm sau, lên lớp, 15 phút sinh hoạt đầu giờ, tôi dắm chìm trong nỗi nhục nhã ê chề. Thằng Hùng giơ cao tờ giấy của tôi tuyên bố xanh rờn: Báo cáo với toàn thể anh chị em trong lớp - Nó đưa cặp mắt dễ ghét đảo quanh rồi dừng lại chỗ tôi đang ngồi làm sống lưng tôi lạnh toát - tôi vừ khám phá ra một phương thuốc đặc trị đau bụng chính hiệu đó là lá thư tình dang dở .
Cả lớp ngơ ngác, tôi thì gục mặt xuống bàn. Đài phát thanh thời sự lớp tôi tiếp tục mở hết công suất. Nàng nhìn tôi với ánh mắt ai oán, còn tôi thì chỉ muốn độn thổ cho xong. Song nghĩ lại cả một thời mình sôi kinh nấu sử cũng sắp kết thúc và nhất là ‘”công cuộc rửa chén” hôm trước là kỷ niệm sâu sắc nhất trong đười, tôi đành cắn răng chịu đựng, ngậm bồ hồn làm ngọt để còn được cơ hội nhìn nàng. Dù rất mong manh...
Kỳ thi tốt nghiệp ra trường rồi cũng hoàn thành tốt đẹp, mọi ngwowid đều háo hức với bao công việc trước mắt: Liên hoan chia tay, lưu bút từ biệt, chờ quyết định công tác và lo chạy tiền trả nợ chị Sáu, chị Hai,... quá tất bật làm tôi cũng nguôi ngoai .
Thời gian trôi, bọn chúng tôi mỗi người một ngã. Thời thế và kế mưu sih đưa tôi xa quê với một nghề khác. Trong một dịp về thăm que hương sau 8 năm lang bạt kỳ hồ, cộng với 20 năm lăn lộn với lớp trẻ quê nhà, bấy nhiêu thời gian cũng đủ để tôi rũ sạch nơi mồm miệng bạn bè tô tiếng “cu” năm xưa thì cũng vừa được tin nàng đã lấy chồng và trở thành một bà chủ một hiệu buôn lớn nới đo thị. Nhớ về chuyện ngày ấy, nhớ về lá thư tình dang dỡ, và nụ cười đã chữa lành căn bệnh trầm kha của tôi thì tờ giấy năm xưa đã làm cho thằng Hùng hết đau bụng thì có thấm vào đâu.
Nhớ!Tôi đến thăm nàng vào một buổi trưa nắng gắt, sặc mùi phố xá. Tôi bước đi và nhịp đập con tim lại giống như xưa. Giống cái lúc tôi được rữa chén để được quen nàng.
Hiệu buôn mang tên nàng hiện ra trước mắt tôi. Ngồi chễm chệ sau tủ hàng là một bà chủ tóc uốn phi-dê với thân hình phốt phát. Dù dáng hình và mái tóc hoàn toàn đối lập với ngày xưa song tôi vẫn nhận ra nàng. Qua cái nhìn, qua nụ cười - Nụ cười tôi luôn mang theo trên hành trình mưu sinh suốt mười mấy năm qua.
Bệ vệ bước lên bậc tam cấp cho ngang với dáng nàng đang ngồi đó, tôi chưa kịp mở lời, nàng đã nhanh miệng: “Em cần mua gì?”. Tôi chết lặng người, nhìn nàng trân trân rồi vội vã rút lui trong sự ngạc nhiên khôn cùng của bà chủ.
Tôi lủi thủi giữa con phố nắng gay gắt và thầm rũa thằng Hùng mắc dịch không lấy tờ giấy năm xưa thì đến nay chắc tôi còn giữ được “lá thư tình dang dỡ” ấy để tôi sẵn sàng trải nó ra giữa lòng đường, nằm dài xuống và viết tiếp: “Em yêu thương của ...em”.
NHT

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Tâm sự

Mới đọc trang thư mời và mấy bài viết của các bạn mà đã thấy kỷ niệm ngày xưa lại hiện về - thân thương quá.
Xa nhau lâu quá - với những người quê trung du một vùng đồi thì bây giờ đã là 26 năm rồi chứ có ít ỏi gì. Chao ôi là nhớ, nhớ lắm những ngày ta còn trẻ dại bỡ ngỡ đặt chân đến ngôi trường THSP, bỡ ngỡ nhìn nhau rồi thân quen nhau, cùng tạo nên kỷ niệm của một thời giáo sinh. Bây giờ mới đọc văn mà đã thấy người - những Nguyễn Ý, Nguyễn Trung từ đó đến giờ mình chưa một lần gặp lại, và bây giời đều đã là những nhà thơ "khét tiếng", đến mức "tinh hoa phát tiết ra ngoài". Còn với Nguyễn Bửu Khánh, Trần Anh Dũng, Nguyễn Quý thì như những "ông chồng chủ lực" lâu lâu lắm mới gặp lại một lần! Và còn biết bao người nữa của C5b và cả khối C5 từ đó đến nay văn bất kỳ thanh, diện bất kỳ hình!
Trang blog này sẽ kết nối lại chúng ta. Và mong cho đến hè năm 2010 để gặp lại nhau.
Lần đầu tham gia vào blog, mình gửi lại các bạn bài thơ viết hồi mình mới ra trường, hình như khoảng tháng 9-10/1983 gửi về lớp để cùng ôn lại kỷ niệm vậy
THƯ VỀ LỚP
Ra đi nhớ cảnh nhớ người,
Cách xa nên có đôi lời gửi thăm
Rằng cũng đã hai năm hội ngộ,
Đã hai năm sướng - khổ bên nhau,
Hai năm sống thật muôn màu
Vui - buồn, mạnh khỏe - ốm đau đã từng!
Nay Đông - Tây hai đường xa cách,
Bạn còn nơi đất khách xa xôi.
Hai năm quen cảnh thân người,
Ra đi sao khỏi bồi hồi nao nao
Bạn ở lại - thế nào sức khỏe?
Chuyện hàng ngày vui vẻ lắm thay?
Phen này ắt hẳn biết tay
Năm Bê mấy cậu suốt ngày "kéo cưa",
Còn mấy cô cũng vừa vừa tí
Chớ ra oai làm chị khóa sau,
Chị mà tuổi nhỏ có ngày:
Mím môi - chép miệng - chau mày - ngồi trơ!
Về phần tôi, bây giờ vẫn khỏe,
Ra trường rồi kém trẻ như xưa,
Mánh mung nay đã xin chừa,
Sáng đi đến lớp tới trưa mới về,
Chiều vác cuốc ra đồng làm lụng,
Thú điền viên nghĩ cũng thậm vui,
Sớm chiều chim tới, chim lui,
Hoa rừng bốn phía lưng đồi ngát hương.
Nơi nhiệm sở là trường trong xã,
Cũng không đâu xa lạ với tôi,
Hôm nay thu lại đến rồi,
Nhìn trăng - nhớ bạn, xa vời mắt trông.
Bạn bè còn nhớ tôi không?
Tôi thì vẫn cứ nặng lòng vấn vương,
Tôi nhớ lắm ngôi trường Sư phạm,
Nhớ Thanh Khê nắng rám da người...
Bạn bè một tưở đông vui
Nay ngòi nhớ lại ngấm ngùi vấn vương
Có khi nào trên đường dạo biển
Bỗng bạn bè nhớ đến tôi chăng,
"Ai" ngồi đơn lẻ nhìn trăng
Dõi theo anh Cuội - chị Hằng, nhớ tôi?
Lớp ta ai "nhạc sĩ" rồi?
Trong làng nhạc cụ ai người "guitar"?
Về trình độ - ai người cao, thấp,
"bôlêrô", hay "pốc" - những ai?
tôi đây tuy kẻ kém tài
Nhưng lâu cũng dạo một bài cho vui...
Giờ rừng - biển, kẻ nơi - người ngõ,
Chuyện hàn - ôn biết tỏ cùng ai?
Niềm thương quyện nỗi nhớ này,
Như thuyền nhớ bến, chim bay nhớ rừng,
Rồi đây tôi sẽ lại trường,
Thỏa niềm trông đợi nhớ thương bao ngày.
Chúc tất cả tràn đầy sức khỏe,
Nhớ hồi âm cho kẻ biên thư,
Dõi theo cánh nhạn trông chờ,
Nhạn về - tin chắc có thơ bạn bè.

Ghi chú: Này, các bạn có còn nhớ những tiếng lóng một thời ("nhạc sĩ", "bôlêrô, pốc") ở Thanhkhêgòrác - đầy mình đỏ, tím như hoa gấm/sột soạt luôn tay tựa gãy đàn- không đấy?
Xin chào các bạn sau 26 năm xa cách. Mình sẽ có bài gửi đến các bạn.

Vài nét về các tác giả

Về tác giả truyện ngắn sặp đăng
"...Sắp kết thúc khóa học, tôi hoang mang vô cùng, tôi lo sợ đến bấn loạn. Tôi sẽ phải mất nàng, mất vĩnh viễn nụ cười ấy, tôi sẽ sống ra sao đây? Hay là cho nàng biết tình ý của tôi, Chẳng lẽ gần hai năm một mình âm thầm dệt mộng giờ như "dã tràng xe cát"? Thao thức bao đêm, trầm tư suốt tháng, cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định...".
Đó là một đoạn trong nỗi lòng của một chàng trai C5A. Chúng ta chưa thể biết anh ta sẽ quyết định điều gì, liệu có thể đã thay đổi được diện mạo một đời người hay không!?
Tác giả của truyện ngắn chúng tôi sắp giới thiệu với các bạn là chàng Nguyễn Hùng Tín, quê Tiên Phước, người đã tắm nhiều lần trên dòng sông Tiên vừa thơ mộng, đáng yêu, vừa kêu kỳ, tinh nghịch: "Sông Tiên nước chảy ngược dòng, có chồng Tiên Phước...". Nguyễn Hùng Tín giờ đây đã thành người xa xứ...Quảng. Anh đang "định cư" tại Đức... Trọng - Lâm Đồng. Không còn được đứng lại trong nghề như Nguyễn Ý, không còn được nằm ngắm bóng trăng quê như Nguyễn Văn Trung nhưng Nguyễn Hùng Tín vẫn đau đáu nhớ về bộc giảng, thao thiết nhớ sóng sông Tiên. Tín có lần tâm sự: Bao gờ họp lớp ông nhớ gọi tôi về, cho tôi về một lần thôi, bồ ạ!
Viết tới đây, tôi chợt nhớ hai câu thơ tuyệt hay của Thôi Hiệu:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
(Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai - Trích bản dịch Tản Đà)
Tôi muốn ngâm lớn hai câu này dành tặng riêng Nguyễn Hùng Tín.
Tín ơi, về nhé! Về mà nghe Nguyễn Ý đọc thơ:
"Có một lần chỉ có một lần thôi
Để biết đâu chẳng bao giờ gặp lại"

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Thơ Nguyễn Văn Trung

Hòn Kẽm Đá Dừng - Quê hương tác giả Nguyễn Văn Trung

ÁO TRẮNG VỀ ĐÂU

Lội ngược thời gian về miền đất nhớ
Một thoáng lá rơi cũng òa vỡ nỗi buồn
Về lại trường xưa dấu chân bở ngở
Áo trắng bây giờ có còn trắng không?

Thấp thoáng bóng thầy vội vã hàng hiên
Mỏng lớp rêu phong trên tường gạch đỏ
Gốc bàng hằn sâu tên hai mình ở đó
Hành lang bỏ ngỏ, em đi về đâu!

"Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra..."
Bài thơ tình viết cho em dạo ấy
Có còn theo em những đêm qua?

Lời yêu thương anh chưa kịp ghép vần
Để áo trắng vướng bụi trần, biền biệt
Dấu hài in xác phượng hồng ngày trước
Bây giờ còn đâu, về đâu?

Trong ai gãy đổ nhịp cầu
Áo hoa ai quặn nỗi sầu diêu bông!
Tháng 3.1996
NVT

Vài nét về các tác giả

Về tác giả những bài thơ sắp đăng
Khác với Nguyễn Bửu Khánh và Nguyễn Ý, tác giả của những bài thơ sắp được giới thiệu là một người mà lòng yêu quê đến mức đã trói buộc anh ở lại mãi với quê nhà.
Một lần chung học ở Sài Gòn, anh đã ôm lấy vai tôi ngặn ngào:
"Ngó lên hòn Kẽm Đá Dừng,
Thương cha nhớ mẹ quá chừng chớ ... bậu ơi!".
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta và bảo:
- Đời mày không lên được nữa rồi, bồ ơi!
- Sao mày lại trù ẻo tao vậy, quê tao trên đó mà không lên thì có mà...
- Mầy nhớ hòn Kẽm Đá Dừng, nhớ cha, nhớ mẹ lắm à?
- Thiệt là tao nhớ quê thì ít mà nhớ vợ thì nhiều!
- Trời ơi là trời...

Tác giả mà chúng tôi muốn giới thiệu với các bạn là nhà giáo Nguyễn Văn Trung, người làng Dìu Chiêng, xã Quế Phước, Quế Sơn, là lớp trưởng C5A...

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Thơ Nguyễn Ý

CÓ MỘT LẦN


Có một lần tôi bỗng nhận ra tôi
Trong chiếc áo phong phanh trời đông giá lạnh
Cồn Đuối,Cồn Đu,sông Thu, bến nước.
Vang vọng buồn tiềng gọi đò xa

Có một lần tôi thấy mẹ tôi
Gánh thóc nhẹ mà lưng oằn hẳn xuống
Gánh nỗi lo toan một đời lam lũ
Gánh chồng con qua năm tháng ngoặc nghèo

Có một lần tôi thấy em tôi
Quên phượng ve mùa hè ngơi nghĩ
Quên tuổi thơ vui chơi giải trí
Làm mục đồng chia xẽ nỗi lo

Có một lần tôi đến thăm em
Nhà thi gần sao đường xa xa quá
Hàng cây quen hôm nay hóa lạ
Đến cổng rồi chẳng dám bước vô

Có một lần ta lại chia tay
Để ngày tháng trở nên vô vị
Để nuối tiếc quay cuồng lý trí
Để tình yêu đượm chất men sầu

Rồi một lần ta lại gặp nhau
Cùng đào xới vùng trời đầy kỷ niệm
Nơi xa vắng vọng về vội vã
Thủa đã qua một lần đã qua rồi

Chỉ một lần, chỉ có một lần thôi
Để biết đâu chẳng bao giờ gặp lại

NY

Vài nét về các tác giả

Về tác giả bài thơ vừa đăng
- Nguyễn Bửu Khánh là một anh chàng C5A, dáng người không cao không thấp, phông hình không xấu không đẹp, nhưng đã được sự ái mộ của rất nhiều các bạn cả nam lẫn nữ trong khối thời đó (kể cả tôi - người viết bài này). Ra trường, theo tiếng gọi của một cái gì đó "thật kinh khủng", bạn ấy lên Tiên Phước giảng dạy và cũng vì một cái gì đó ''thật kinh khủng'' - bạn ấy đã lang bạt vào Sài Gòn, tưởng đã chết khô héo ở đất Sài Thành may sao giờ bạn ấy đã có sự nghiệp. Bạn ấy đã viết báo, làm thơ, và làm thợ ... đụng, còn giờ tôi không biết bạn ấy làm gì nữa. Bài thơ "Tìm về kỷ niệm" bạn ấy đã viết cho một mối tình bằng tất cả sự chân thật ...ít ỏi của mình.
Bạn ấy đã đẹp dần ra sau mỗi câu thơ...
Về tác giả bài thơ sắp đăng:
- Nguyễn Ý là một anh chàng cao khèo của lớp C5B, anh có nước da ngăm đen, mái tóc thường xõa kín trán. Bởi vậy tôi rất sợ nhìn vào mắt anh mỗi khi anh buồn, nỗi buồn như chứa cả một không gian tăm tối. Ý người làng Cù Bàn, một ngôi làng nhỏ thuộc xã Duy Châu - Duy Xuyên, nằm ven sông Thu Bồn. Anh trầm tính, ít nói nhưng khi đã bắt sóng thì đố ai dừng anh ta lại được. Nếu bạn đối diện với anh ta khi đó thì có hai cách đối phó: Hoặc chờ đợi ai đó gọi rồi tìm lý do bỏ trốn hoặc ráng mà trân gân lắng nghe, không nên cắt lời hoặc bịt tai lại vì anh ta rất dễ nổi nóng.
Anh ra trường, dạy ở quê được vài năm thì đi lính vào đóng quân ở miền Tây, bị nhan sắc chèo kéo nên đã lập nghiệp tại đó và hiện ở tại Lộc Thái - Bình Phước. Thi thoảng anh cũng làm thơ, viết văn nhưng chưa có ý định đăng báo, làm sách với ai. Anh đang dự định viết hồi ký về cuộc đời "đầy sóng và đầy gió" của mình, chắc một ngày không xa các bạn sẽ được đón đọc...
Tôi yêu những bài thơ của Nguyễn Ý bởi cái chân chất thật thà của một chàng trai xứ Cù Bàn xưa cũ:
Có một lần tôi đã thấy mẹ tôi
Gánh thóc nhẹ mà lưng oằn hẳn xuống
Gánh nỗi lo toan một đời lam lũ
Gánh chồng con qua năm tháng ngoặt nghèo
Rồi:
Có một lần, chỉ có một lần thôi
Để biết đâu chẳng bao giờ gặp lại...
Dường như trong mỗi câu thơ của anh luôn đau đáu nỗi nhớ quê xa, nhớ tất cả những gì mà hằng đêm anh vẫn mơ gặp lại.


Một góc Thu Bồn - Con sông quê của Ý

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Thư gửi bè bạn khối C5 - A9

Thưa các bạn!
Vậy là đã gần 30 năm chúng ta chia tay nhau từ ngày rời xa mái trường THSP Quảng Nam. Chúng ta đã có nhiều cuộc gặp mặt ở nhiều nơi trên đất Quảng quê hương: Duy Xuyên, Tam Kỳ, Đại Lộc rồi Tiên Phước. Năm nay, theo nguyện vọng của đông đảo anh chị em trong khối, ban tổ chức dự kiến tổ chức họp mặt toàn thể bạn bè khối C5 - A9 tại thành phố Tam Kỳ. Để bạn bè chúng ta có thể liên lạc với nhau dễ dàng, thông tin trao đổi cho nhau nhanh chóng và tiện lợi trong những việc cần thiết, chúng tôi đã bàn bạc và lập trang blog này.
Mời các bạn hãy tham gia Blog CenamAchin của chúng ta.
Có thắc mắc hoặc cần trao đổi điều gì, các bạn có thể gửi đến chúng tôi theo địa chỉ email: anhdungtr@gmail.com , nbkhanh65@yahoo.com.vn hoặc ngovanminhhvkv3@gmail.com, bạn có thể chọn cách gõ ngay vào phần góp ý ở cuối mỗi bài viết của blog này và đừng quên để lại bí danh và địa chỉ nhé! Còn nếu không tiện dùng email, các bạn hãy bấm số 0905713106 cho bạn Trần Anh Dũng. Chúng tôi luôn có mặt để trao đổi cùng các bạn.
Chúng tôi mong rằng các bạn sẽ tham gia vào blog này với tư cách là một thành viên. Để blog này trở thành ngôi nhà chung của mỗi chúng ta bằng cách gửi địa chỉ email của bạn đến chúng tôi để được mời làm thành viên và nếu các bạn cần chúng tôi sẽ gửi các hướng dẫn cách tham gia viết bài.
Chúng tôi mong và tin tưởng rằng sẽ được sự hưởng ứng của các bạn để đến mùa hè 2010 chúng ta sẽ gặp nhau đầy đủ hơn và vui như một ngày tết.
Chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc, chúc anh chị em trong gia đình C5-A9 vạn điều như ý!
Chào thân ái!