Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Tâm sự

Mới đọc trang thư mời và mấy bài viết của các bạn mà đã thấy kỷ niệm ngày xưa lại hiện về - thân thương quá.
Xa nhau lâu quá - với những người quê trung du một vùng đồi thì bây giờ đã là 26 năm rồi chứ có ít ỏi gì. Chao ôi là nhớ, nhớ lắm những ngày ta còn trẻ dại bỡ ngỡ đặt chân đến ngôi trường THSP, bỡ ngỡ nhìn nhau rồi thân quen nhau, cùng tạo nên kỷ niệm của một thời giáo sinh. Bây giờ mới đọc văn mà đã thấy người - những Nguyễn Ý, Nguyễn Trung từ đó đến giờ mình chưa một lần gặp lại, và bây giời đều đã là những nhà thơ "khét tiếng", đến mức "tinh hoa phát tiết ra ngoài". Còn với Nguyễn Bửu Khánh, Trần Anh Dũng, Nguyễn Quý thì như những "ông chồng chủ lực" lâu lâu lắm mới gặp lại một lần! Và còn biết bao người nữa của C5b và cả khối C5 từ đó đến nay văn bất kỳ thanh, diện bất kỳ hình!
Trang blog này sẽ kết nối lại chúng ta. Và mong cho đến hè năm 2010 để gặp lại nhau.
Lần đầu tham gia vào blog, mình gửi lại các bạn bài thơ viết hồi mình mới ra trường, hình như khoảng tháng 9-10/1983 gửi về lớp để cùng ôn lại kỷ niệm vậy
THƯ VỀ LỚP
Ra đi nhớ cảnh nhớ người,
Cách xa nên có đôi lời gửi thăm
Rằng cũng đã hai năm hội ngộ,
Đã hai năm sướng - khổ bên nhau,
Hai năm sống thật muôn màu
Vui - buồn, mạnh khỏe - ốm đau đã từng!
Nay Đông - Tây hai đường xa cách,
Bạn còn nơi đất khách xa xôi.
Hai năm quen cảnh thân người,
Ra đi sao khỏi bồi hồi nao nao
Bạn ở lại - thế nào sức khỏe?
Chuyện hàng ngày vui vẻ lắm thay?
Phen này ắt hẳn biết tay
Năm Bê mấy cậu suốt ngày "kéo cưa",
Còn mấy cô cũng vừa vừa tí
Chớ ra oai làm chị khóa sau,
Chị mà tuổi nhỏ có ngày:
Mím môi - chép miệng - chau mày - ngồi trơ!
Về phần tôi, bây giờ vẫn khỏe,
Ra trường rồi kém trẻ như xưa,
Mánh mung nay đã xin chừa,
Sáng đi đến lớp tới trưa mới về,
Chiều vác cuốc ra đồng làm lụng,
Thú điền viên nghĩ cũng thậm vui,
Sớm chiều chim tới, chim lui,
Hoa rừng bốn phía lưng đồi ngát hương.
Nơi nhiệm sở là trường trong xã,
Cũng không đâu xa lạ với tôi,
Hôm nay thu lại đến rồi,
Nhìn trăng - nhớ bạn, xa vời mắt trông.
Bạn bè còn nhớ tôi không?
Tôi thì vẫn cứ nặng lòng vấn vương,
Tôi nhớ lắm ngôi trường Sư phạm,
Nhớ Thanh Khê nắng rám da người...
Bạn bè một tưở đông vui
Nay ngòi nhớ lại ngấm ngùi vấn vương
Có khi nào trên đường dạo biển
Bỗng bạn bè nhớ đến tôi chăng,
"Ai" ngồi đơn lẻ nhìn trăng
Dõi theo anh Cuội - chị Hằng, nhớ tôi?
Lớp ta ai "nhạc sĩ" rồi?
Trong làng nhạc cụ ai người "guitar"?
Về trình độ - ai người cao, thấp,
"bôlêrô", hay "pốc" - những ai?
tôi đây tuy kẻ kém tài
Nhưng lâu cũng dạo một bài cho vui...
Giờ rừng - biển, kẻ nơi - người ngõ,
Chuyện hàn - ôn biết tỏ cùng ai?
Niềm thương quyện nỗi nhớ này,
Như thuyền nhớ bến, chim bay nhớ rừng,
Rồi đây tôi sẽ lại trường,
Thỏa niềm trông đợi nhớ thương bao ngày.
Chúc tất cả tràn đầy sức khỏe,
Nhớ hồi âm cho kẻ biên thư,
Dõi theo cánh nhạn trông chờ,
Nhạn về - tin chắc có thơ bạn bè.

Ghi chú: Này, các bạn có còn nhớ những tiếng lóng một thời ("nhạc sĩ", "bôlêrô, pốc") ở Thanhkhêgòrác - đầy mình đỏ, tím như hoa gấm/sột soạt luôn tay tựa gãy đàn- không đấy?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét