Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Văn và thơ Nguyễn Hữu Trâm Em

MÙA HOA CẢI

Vào những ngày cuối năm, khi những cơn mưa phùn lất phất xen kẽ ánh nắng vàng tươi xuất hiện thì mùa hoa cải ở quê tôi bắt đầu. Khi đến với cánh đồng xanh tươi trong thời điểm này không ai còn nhận ra có một mùa mưa lũ đã qua…

Hoa cải gắn liền với ký ức tuổi thơ tôi. Đã bao bài thơ viết về hoa cải , nhưng trong tôi là cảm nhận thân thương nhất của một giai đọan trong cuộc đời.

Tôi đã quá bận rộn để luôn nghĩ về ký ức. Nhưng nó sẽ xuất hiện thóang qua và sẽ luôn cho tôi một chút thi vị cuộc sống. Khi bước chân đi đến cuối cùng của một đời người và của thế gian này, khi không còn ai gặp tôi nữa thì có lẽ một nơi xa lắm ở quê hương, tôi đang trở về nơi tôi đã sinh ra…

Giữa Mùa Hoa Cải

Tôi đi giữa mùa hoa cải
Vàng tươi trong nắng bên sông
Trong mơ, con đò thuở bé
Vang tiếng khua nước trưa nồng

Cuộc đời trôi về bất tận
Lung linh giữa thực và mơ
Tôi đi giữa đời tất bật
Biết đâu là những bến bờ…

Tôi mơ một mùa hoa cải
Vàng tươi một thuở ấu thơ
Trăm năm tôi về cõi ấy
Mẹ tôi vẫn đứng ngóng chờ…

TpHCM 2/12/2008
NHTE



TÌNH YÊU

Tình yêu là cái trao nhau
Lẫn trong ánh mắt buổi đầu nhớ mong.
Bên trang vở, ánh đèn chong.
Người xa, ta nhớ, để lòng khôn khuây...
Mảnh trăng năm tháng hao gầy.
Con thuyền tình ái chở đầy nhớ mong.

Lá rơi từng cánh ngoài song.
Người xa, ta nhớ, để lòng khôn khuây.
Cánh thư ngắn, chắp tình dài.
Mấy dòng mực tím nối hai bến bờ.
Người xa ta vẫn đợi chờ,
Thuyền không, bến vắng hững hờ nước mây...

Tình yêu là thứ men say,
Cháy lên ngọn lửa những ngày vắng nhau.
Lúc cuồn cuộn, lúc lắng sâu.
Nhưng trong ta vẫn dạt dào tháng năm...
Huế 1985
NHTE

THỜI DĨ VÃNG

Thời dĩ vãng ngỡ lãng quên dạo ấy,
trong lòng sâu cát bỏng vẫn đâm chồi...
Giữa nắng gió thổi qua miền nghiệt ngã,
Tình yêu thành bóng mát của hồn tôi.

Tình tôi là gai lưỡi long trên cát trắng
vẫn hoài mong dòng nước mát ngọt ngào.
Tình tôi là cánh đồng đầy nắng.
Nên suốt đời vẫn một nỗi khát khao.



Để bất chợt giờ đây tôi gặp lại...
Bóng hình em năm tháng chẳng phai nhòa.
Em là cả cuộc đời tôi mờ ảo...
Nữa rất gần, một nữa đã đi xa...

Thời dĩ vãng ngỡ lãng quên dạo ấy.
Sao giờ đây bổng trổi dậy đâm chồi.
Bổng sống lại cái ngày ta đã mất
Em xa rồi, cát bỏng dưới chân tôi...
Huế 1987
NHTE

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét