Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Truyện ngắn Nguyễn Hùng Tín

LÁ THƯ TÌNH DANG DỠ

Đã hơn hai mươi năm, mỗi khi nhớ về nàng, tôi vẫn còn hình dung ra tôi ngày ấy với nét bút chầm chậm, run run bằng mực tím "Em thương" và ... dấu chấm than đậm, to gần bằng đầu con ruồi. Bởi lẽ, ngòi bút cấm vào nơi ấy hơn một giờ đồng hồ, những gì còn lại trên trang giấy trắng như tâm hồn tôi lúc đó. Trở-ngại-tinh-thần đã hơn mười năm nay tôi giấu kín, chôn thật chặt vào lòng...
Tôi đã quen nàng trong một trường hợp thật hy hữu của một kẻ có tâm hồn ... ăn uống. Bởi "bản tính" của tôi là sau khi ăn thường phải "nhai lại" để nghiền ngẫm cho đến khi tan thành xác pháo những gì được phép chui qua cửa khẩu của tôi. Không những thế, nhân viên trên tuyến đường từ cửa khẩu vào đến bao tử tôi cũng kiểm soát rất là chặt chẽ, khi nào ở cửa khẩu đã sạch sành sanh mới được nhập khẩu tiếp. Chính trong thời gian "để nghiền ngẫm" ấy mà tôi phải gánh vác thêm một nhiệm vụ mới mà trong đời tôi chưa một lần thực hiện: Rửa chén. Quả là duyên nợ!Ấy vậy mà trọng trách này cũng là "nhịp cầu nối những bờ vui". Tôi đang cố gắng lấy hết sức bình sinh và nghị của một chàng trai để cắm đầu vào chậu nước ửa tập thể của 50 người (số sing viên lớp tôi lúc đó). Dù tuổi trẻ, non người, yếu sức nhưng với sự cố gắng tối đa, cuối cùng tôi cũng được vào lượt thứ 49. Thế là tàn một ngày nghĩ xã hơi. "Sao không gởi cho các bạn nữ rửa giùm". Tôi ngước mặt nhìn lên, không thể mơ trong lúc này, hay hay phải chăng tôi đang hoa mắt khi trước mặt tôi đang là một thiếu nữ khoảng chừng đôi mươi, mười tám hiện ra như một nàng tiên, đang đau dáu nhìn tôi lạ lẫm - Như thể tôi vừa từ một hành tinh nào khác đến. Tóc xõa ngang vai đen óng mượt mà, thân hình thon thon eo ếch "nghiêm chỉnh", đặc biệt là nụ cười "nghiêng thùng đổ nước" của nàng. Tôi chưa kịp mở lời hì nàng đã tặng thêm cho tôi cái chén thứ 50 vào chậu rồi từ từ quay gót ngọc. Đất trời như sụp đỗ, bão tố cuồng phong đang bao trùm xuống quanh tôi.
Ngày vào sư phạm tôi cũng ngang tuổi nàng. Ông bà ta thường nói "tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu", tôi mười sáu chắc cũng bẻ gãy được sừng bò. Thế nhưng trời gán cho tôi một thân hình nhỏ thó, yếu ớt cộng với nước da trắng bủng nên trước và sau ngày nhập trường tôi vẫn thường được gọi là "cu" . Ngược lại, thượng đế lại thương tình gắn vào cái thể xác bé bỏng của tôi một trái tim nhạy cảm, biết rung động khi gặp một luồng sóng tình khác phái, biết rộn ràng đập vào tuổi mới...mười lăm. Có nghĩa là lúc đó tôi đã biết yêu thầm thương trộm.
Sau cái mốc lịch sử “công cuộc rửa chén” của đời tôi. Hôm sau đến lớp tôi thấy nàng thường liếc nhìn tôi và tôi cũng vậy, luôn để ý tới nàng cùng với nụ cười “làm chết nửa đười người” ấy. ngày tháng dần trôi, nàng - vâng, chính là nàng chứ không ai khác đã phát ra một loại vi khuẩn độc hại truyền nhiểm qua đường ... đi đến lớp của tôi. Thế là từ đó tôi vướng bệnh tương tư, một căn bệnh quá ư hiểm nghèo, vào thời ấy. Nhưng nhờ có am hiểu chút ít về y học nên tôi đã tìm được thuốc đặc trị chính hiệu. Đó là nụ cười - mà chính lại là nụ cười của nàng. Mỗi lần nàng cười và nhìn tôi, tim tôi như muốn thoát ra ngoài để hòa quyện vào hồn nàng, đậu lên môi nàng, hôn lên tóc nàng rồi bay lang thang đến cùng trời cuối đất. Cứ thế, tôi yêu nàng trong im lăng, trong tư duy với những đêm mơ cháy bỏng.
Sắp kết thúc khóa học, tôi hoang mang vô cùng, tôi lo sợ đến bấn loạn. Tôi sẽ phải mất nàng, mất vĩnh viễn nụ cười ấy, tôi sẽ sống ra sao đây? Hay là cho nàng biết tình ý của tôi, Chẳng lẽ gần hai năm một mình âm thầm dệt mộng giờ như "dã tràng xe cát"? Thao thức bao đêm, trầm tư suốt tháng, cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định: Thổ lộ cùng nàng rằng tôi rất yêu nàng, tôi vẫn sẵn sàng dâng trọn cả bốn ngăn tim cho nàng ... ăn điểm tâm rôi chếtcũng cam lòng chứ đừng nói gì đến chuyện sợ bạn bè trêu chọc, dị nghị. Thế là một kế hoạch được tôi nung nấu và triển khai. Đang giờ học, tôi trốn học, bí mật lẻn về phòng riêng để viết dòng huyết thư tỏ tình cùng nàng. Không ngờ bí mật bị “bật mí”. Chính thằng Hùng lớp tôi - cái thằng được bạn bè phong cho danh hiệu “chuyên gia khai thác tình yêu tuổi mới lớn” - Một thám tử tư chuyên nghiệp trong tương lai đã đem ra diễn trò Đám bạn trong lớp ngày ấy, đứa nào xui xẻo lỡ yêu thầm thương trộm mà bị thám tử này điều tra và phanh phui ra thì chỉ còn nước độn thổ. Còn trường hợp của tôi, xui làm sao ngay giờ học hôm ấy hắn bị đau bụng nên cũng về phòng để “trút bầu tâm sự” . Tưởng như mình đang là bá chủ thời gian và không gian trong phòng, tôi ngạo nghễ t hả hồn tư duy, vơi bao mộng đẹp được tâm sự, được cầm tay nàng dạo chơi trên bãi biển Thanh Khê những chiều tắt nắng, rồi những đem trăng thanh tay trong tay, vai kề vai trên hành lang hội trường, thầm thì tâm sự, vẽ mộng tương lai. Xoạt, tôi chưa kịp quay về hiện thực thì tờ giấy trước mặt tôi đang nằm gọn trong tay hắn. Hắn nhìn tôi lom lom, phá lêm cười rôi biến mất sau cánh cửa. Đất trười sụp đổ quanh tôi, thế là buổi học hôm ất tôi trốn luôn và nhịn ăn cả ngày. Còn mấy thằng bạn cùng phòng tôi thì không biết ăn phải cái giống gì mà cũng câm như hến. Lạ thật!!!
Hôm sau, lên lớp, 15 phút sinh hoạt đầu giờ, tôi dắm chìm trong nỗi nhục nhã ê chề. Thằng Hùng giơ cao tờ giấy của tôi tuyên bố xanh rờn: Báo cáo với toàn thể anh chị em trong lớp - Nó đưa cặp mắt dễ ghét đảo quanh rồi dừng lại chỗ tôi đang ngồi làm sống lưng tôi lạnh toát - tôi vừ khám phá ra một phương thuốc đặc trị đau bụng chính hiệu đó là lá thư tình dang dở .
Cả lớp ngơ ngác, tôi thì gục mặt xuống bàn. Đài phát thanh thời sự lớp tôi tiếp tục mở hết công suất. Nàng nhìn tôi với ánh mắt ai oán, còn tôi thì chỉ muốn độn thổ cho xong. Song nghĩ lại cả một thời mình sôi kinh nấu sử cũng sắp kết thúc và nhất là ‘”công cuộc rửa chén” hôm trước là kỷ niệm sâu sắc nhất trong đười, tôi đành cắn răng chịu đựng, ngậm bồ hồn làm ngọt để còn được cơ hội nhìn nàng. Dù rất mong manh...
Kỳ thi tốt nghiệp ra trường rồi cũng hoàn thành tốt đẹp, mọi ngwowid đều háo hức với bao công việc trước mắt: Liên hoan chia tay, lưu bút từ biệt, chờ quyết định công tác và lo chạy tiền trả nợ chị Sáu, chị Hai,... quá tất bật làm tôi cũng nguôi ngoai .
Thời gian trôi, bọn chúng tôi mỗi người một ngã. Thời thế và kế mưu sih đưa tôi xa quê với một nghề khác. Trong một dịp về thăm que hương sau 8 năm lang bạt kỳ hồ, cộng với 20 năm lăn lộn với lớp trẻ quê nhà, bấy nhiêu thời gian cũng đủ để tôi rũ sạch nơi mồm miệng bạn bè tô tiếng “cu” năm xưa thì cũng vừa được tin nàng đã lấy chồng và trở thành một bà chủ một hiệu buôn lớn nới đo thị. Nhớ về chuyện ngày ấy, nhớ về lá thư tình dang dỡ, và nụ cười đã chữa lành căn bệnh trầm kha của tôi thì tờ giấy năm xưa đã làm cho thằng Hùng hết đau bụng thì có thấm vào đâu.
Nhớ!Tôi đến thăm nàng vào một buổi trưa nắng gắt, sặc mùi phố xá. Tôi bước đi và nhịp đập con tim lại giống như xưa. Giống cái lúc tôi được rữa chén để được quen nàng.
Hiệu buôn mang tên nàng hiện ra trước mắt tôi. Ngồi chễm chệ sau tủ hàng là một bà chủ tóc uốn phi-dê với thân hình phốt phát. Dù dáng hình và mái tóc hoàn toàn đối lập với ngày xưa song tôi vẫn nhận ra nàng. Qua cái nhìn, qua nụ cười - Nụ cười tôi luôn mang theo trên hành trình mưu sinh suốt mười mấy năm qua.
Bệ vệ bước lên bậc tam cấp cho ngang với dáng nàng đang ngồi đó, tôi chưa kịp mở lời, nàng đã nhanh miệng: “Em cần mua gì?”. Tôi chết lặng người, nhìn nàng trân trân rồi vội vã rút lui trong sự ngạc nhiên khôn cùng của bà chủ.
Tôi lủi thủi giữa con phố nắng gay gắt và thầm rũa thằng Hùng mắc dịch không lấy tờ giấy năm xưa thì đến nay chắc tôi còn giữ được “lá thư tình dang dỡ” ấy để tôi sẵn sàng trải nó ra giữa lòng đường, nằm dài xuống và viết tiếp: “Em yêu thương của ...em”.
NHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét