Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Những người trong gia đình

Mấy dòng về bạn!
Nguyễn Hùng Tín! Thằng nhóc tì 25 năm vị trước nó trắng xinh như nai cái, ngây ngô đến tội, vậy mà bây giờ nó là CHA rồi đó. Cả nghĩa đen và bóng.
Nhớ năm 1991, hai đứa lang bạt về đất Saigon làm cuộc mưu sinh, đói và không việc làm, hai thằng 2 ngày gặm một ổ bánh mì không, ngủ chợ Bà Hoa trong khu Bảy Hiền lo ngây ngáy. May mắn gặp người tốt cho nương thân, Hắn nằm nhà ở nhờ tận Thủ Đức để than thân trách phận, u sầu và làm thơ cho đỡ đói. Mình kiếm từng đồng về nuôi hai đứa bằng công việc rữa xe. Thời gian này sống nhờ rau héo và cá ương của chợ đêm Bà Chiểu. Tội nghiệp!
Năm 1992, chia tay với lời hứa “… đứa nào khá sẽ nâng đỡ cho nhau”. Năm 93, Hắn trúng mùa café nhờ Bờ-ra-xin thất bát, nhắn mình lên chơi và tặng mình 3 công đất, 1 công đầy cỏ, 1 công mới trồng café, 1 công năm sau thu hoạch. Mình cám ơn và nói “Cho rồi tau bán được không?” Hắn giãy nãy lên và đuổi mình về Saigon với 1 triệu đồng dằn túi. Lớn và quý lắm thay!
Kể sơ về những năm tháng ấy mới thấy tấm lòng của Hắn! ấm và chứa chan tình cảm!
Hắn ổn định cuộc đời từ đó, và bước ngoặc cũng chính từ đó. Hắn không bỏ bạn mà lại bỏ làm thơ và đọc thơ, bỏ luôn cái hồn nhiên muôn thủa để lo cho bàn dân thiên hạ. Mà Hắn không phải là Khổng, là Lão, là Trang, là Mạnh tử,… mới chết chứ. Thiên hạ vẫn là thiên hạ. Hắn vẫn là Hắn. Thế thôi!
Lần gặp Hắn gần nhất là tháng 7/2009, Hắn thánh thiện và đạo mạo lắm, cái đạo mạo không tiềm ẩn sự đối trá, kẻ cả…. Vậy là tốt rồi Hắn ạ! Hãy ngây ngô và ngu ngơ như 25 năm vị trước, Hắn nhé!
Giờ Hắn đang gặm nhấm hạnh phúc cùng vợ con tận tít Lâm Đồng, viết mấy dòng vị Hắn như ri không biết Hắn có ngứa ngáy gì không? Nhưng riêng mình, có người cho vài dòng thế này là mừng lắm thay! Hắn nhỉ!
Không biết 3 công đất Hắn định cho mình gần 20 năm trước bây giờ nó thu được bao nhiêu triệu rồi sao không thấy Hắn hồi âm! Buồn thật! Hắn ơi! Ha ha!
Bàn về thơ Hắn, cũng có hồn lắm chứ, thực và chân chi lạ! Đến miếng cơm cháy thời sư phạm mà nó cũng đưa vào thơ được thì cái thiếu, cái đói, cái túng.. thời ấy có đáng gì!
Hắn là vậy, vẫn như 25 năm trước, vẫn tốt bụng và cục đất lắm!
Nguyễn Bửu Khánh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét