Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Thơ Nguyễn Ý

HOÀI CẢM

Hai lăm năm chưa phải là dài
Nhưng là cả một phần tư thế kỷ
Kẻ mất, người còn, kẻ đi người ở
Dấu thời gian đọng lại trên mi

Ta không là người bị ruồng bỏ phải ra đi
Tha phương xứ người cầu thực
Cũng không phải là thứ người bội bạc
Chối từ mãnh đất quê hương

Quê hương là nơi cho ta tuổi trẻ
Cho ta niềm tin để bước vào đời
Ở nơi đó có quá nhiều kỷ niệm
Có buồn vui, cay đắng, ngọt bùi

Có mẹ - có em, có khóc – có cười
Có bè bạn với một thời sướng khổ
Có cấu ca “muối mặn gừng cay…”
Để những đứa con xa quay quắt tìm về

Hai lắm năm biết bao nhiêu biến đổi
Bạn bè còn nhận ra nhau?!
Dòng thời gian xóa mòn nhan sắc
Con gái ngày nào – Thiếu phụ hôm nay

Hai lắm năm giữa dòng đời trôi nổi
Kẻ dạt xứ nào, người bám quê hương
Liệu mươi, mười lăm năm sau nữa
Gặp nhau: Ai mất ai còn?!

Lộc Thiện, 22/01/2010
NY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét