Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Những câu chuyện bên lề Ngày Đoàn Tụ

Chuyện thứ nhất: Thằng câu trộm cá

Như đã hẹn trước, một số anh em ở xa hẹn nhau họp mặt tại Tam kỳ sớm một ngày để chuẩn bị họp mặt. SU từ Hiệp Đức, NQ từ Thăng bình, Đ từ Cù Lao Chàm, M từ Đà Nẵng, BK từ T/p Hồ Chí Minh, BT và HT từ Đà Lạt. Từ buổi trưa, AD (chủ nhà Tam Kỳ) đã nôn nao chuẩn bị, anh ta cứ tháy máy vào túi quần túi áo với cái Nokia nóng như củ khoai lùi.

Người đầu tiên AD bấm máy gọi là anh chàng M – Đà Nẵng:

- Sao, ông chạy tới đâu rồi?

- Mình vào không được cậu ơi, gia đình mính có chút chuyện nên sáng mai mình sẽ vào sớm. À mà này, em Đ chiều nay cũng không vào được đó hen!

- Sao vậy?

- Thì em đợi sáng mai mình chở vào sớm mà.

AD cắt máy cái rụp rồi bấm gọi cho Đ:

- Alo, Đ đã lên đường chưa? Anh em đang trên đường đến Tam Kỳ.

- Sáng mai Đ vào sớm với anh M đó D à, anh M đã gọi điệm thoại bảo vậy.

AD đỏ mặt tía tai, thầm nghĩ: “Nếu mà để xảy ra vụ này thì có mà thằng M nó chọc quê cả đời như chơi”. Hắn trở giọng năn nỉ:

- Đ sắp sếp vào đi! Mọi người đến sẽ đông vui lắm!

- Nhưng khoảng 5 giờ thì có còn xe buýt vào Tam Kỳ không?

- Mình sẽ cử người đến đón Đ tại Vĩnh Điện nhé!

Vậy là anh ta bấm máy cho K – Sài Gòn:

- Alo, K ơi! Ông lên máy bay chưa?

- 3 giờ mới bay, mới 1.45 mà cụ! 4.30 mình sẽ đến Đà Nẵng, sẽ có mặt Tam Kỳ lúc 6.00.

- Thôi thế này, ông liên lạc với Đ rồi 5 giờ đón Đ tại Vĩnh Điện nhé!

- Nhưng mình đi xe buýt vào mà.

- Ông hãy liên lạc với ai đó Đà Nẵng mượn xe máy rồi chạy vô đón Đ nhé!

- Mình sẽ cố gắng!

Buổi tối, khi SU, VTH, vợ chồng ĐTL, vợ chồng NQ, và anh em Tam Kỳ hội tụ tại nhà AD thì BK và Đ xuất hiện trong sự mừng rỡ của mọi người. AD ứa nước mắt vui mừng cảm ơn BK.

- Cám ơn bạn già, đi xe buýt vô à?

- Xe buýt cái con khỉ! Đi taxi vòng qua Hội An đón Đ, ông cụ ạ. Hết năm trăm ngàn đồng lận đó! Trả lại nhanh đây!

Trong cơm sung sướng, AD vui vẻ rút ngay năm trăm đưa tận tay BK (có lẽ sau nầy hắn sẽ mất ngủ mấy đêm vì tiếc tiền).

Vừa nhậu vui một tý thì AD có điện thoại của M:

- Alo, sao? Anh em đã có mặt đông đủ chưa? Gồm những ai vậy?

Gương mặt của AD giản rộng dần ra như cái bánh mì nóng:

- Đông đủ mọi người cả rồi SU, VTH, ĐTL, NQ, BK, Đ và anh em Tam Kỳ.

- Có cả Đ nữa à? Làm sao nó vào được vậy?

- BK đưa vào mà!

- Trời ơi là trời! Cái thằng câu trộm cá!

Sáng hôm sau, M vào Tam Kỳ trễ hơn một tí, khoảng 9.15. Vẫn với gương mặt tươi như hoa hương dương nở sớm, khi tìm và chở được “em” ĐTH cùng vào. Nó bảo AD: “Ông thấy tui có ngon không, vẫn không bao giờ đi xe không đâu nhé!”. Rồi anh ta vội vã chạy đi tìm BK.

Câu chuyện thứ hai: Kẻ gãy chân người bị chó cắn

Nhờ dám tự nhận làm trưởng ban tổ chức Ngày Đoàn Tụ nên AD cũng tạo được chút ít uy tín đối với một vài anh chị em trong gia đình C5A9, có vài người còn nhắn tin đến anh ta bảo hãy giữ gìn sức khỏe, tránh chuyện rượu chè be bét như trước đây. Vì họ nghĩ, nếu anh ta có trở sự gì thì Ngày Đoàn Tụ sẽ kém vui. Anh ta tưởng mình là nhân vật đại quan trọng nên càng thêm hăng hái in giấy mời gửi đến từng đơn vị huyện, trong đó có Thăng Bình là quê hương của NQ – Một anh chàng Quảng Nam đăc sệt – Hay cải cọ và thích gây lộn.

Trước Ngày Đoàn Tụ khoảng tuần lễ, AD đi Thăng Bình do có công việc ở đơn vị công tác. Không biết anh ta nhắn nhe thế nào mà L mời anh ta đến nhà chơi. L là một bạn gái C5A, kém bạn bè trong lứa C5 một tuổi, giờ trông xinh đẹp lắm. Vừa ngồi vào bàn, AD vội vàng rút điện thoại gọi cho NQ:

- Alo, ông đang làm gì đó, tui đang ở Thăng Bình đây.

- Thăng Bình là chỗ nào? Ghé lại tui chơi.

- Không được, tui đang ở nhà L, tui ở lại trưa luôn đó. Ông đừng đến nhé!

- Không nên đâu, hàng xóm của L toàn là võ sư, võ sĩ hung dữ, táo tợn lắm đó nghe!.

Không biết vì bận công việc hay vì tin vào lời dọa dẫm của NQ mà AD vội chào từ biệt L về Tam Kỳ ngay sau đó.

Hai ngày sau, AD nhận được tin nhắn của L: “AD ơi, anh NQ đến nhà đưa giấy mời, ngồi ở nhà em từ sáng đến giờ mà không chịu về” – “Mà vì sao vậy? có lẽ do em nhai ching-gun trét bừa bãi nên nó bị dính ghế rồi? Thôi, hay là em nấu cơm cho nó ăn trưa luôn đi! Có thể nhà nó hết gạo!” – “Không được đâu, em ngại lắm!” – “Sao vậy?” – “Vì chồng em vắng nhà!” – “À, ra vậy! Thì em cứ xịt chó cắn đi!”.

Tối hôm đó, AD nhắn tin cho NQ: “Tui lo cho ông quá. Nghe đồn ông bị chó cắn rách hai ống quần à? Ông xem thử có trầy sướt gì không, lo đi tiêm thuốc chó dại đi nhé! Tốn bao nhiêu tui lấy trộm tiền họp lớp gửi lại cho”. NQ tức đắng cả họng, vội gọi điện thoại cho L:

- L ơi, em biết chuyện gì chưa? D nó bị ốm nặng, nghe nói vừa nhập viện khi chiều, em ạ!

- Bị gì vậy? Anh vào thăm anh ấy chưa?

- Heo nhà anh bị dịch, anh phải lo mang đi chôn em ạ. Anh gọi điện nhờ em vào thăm xem nó thế nào, nó mà có mệnh hệ gì thì họp mặt bất thành em ạ!

Vậy là trong suốt mấy ngày trước khi họp mặt, L cứ nhắn tin hỏi thăm chuyện bệnh hoạn của AD, đòi mua sữa và bánh mì kẹp thịt vào thăm. L lo lắng đến nỗi khi gặp lại AD vào 6/6 cô bé cứ sờ soạng khắp người anh ta để xem có còn chỗ nào ốm nữa không làm anh ta ngượng nổi cả da gà da cóc! Còn NQ thì tiếp tục nhắn tin báo cho bạn bè rằng AD đến thăm L rồi ở lì lại nhà nên bị mấy ông hàng xóm đánh cho gẫy gò phải đi nhập viện.

Đúng là chỉ tại mấy cái giấy mời!

Chú thích: Trong những câu chuyện này, vì lý do tế nhị, chúng tôi đã đổi tên tất cả các nhân vật và địa danh. Xin chân thành cáo lỗi cùng bạn đọc.

4 nhận xét:

  1. TAD là kẻ thấy cá mà lại chỉ cho người khác câu, còn BK là kẻ câu trộm cá nhưng lại để cá sẩy, vì trưa hôm sau NVM đã chở con cá "cứ tưởng là của TAD và BK" về lại H.A bằng xe riêng của mình. Thấy cá quẫy sau lựng NVM quá tình cảm, cả TAD và BK tức sùi bọt miệng!
    Vậy ra, TAD là kẻ có phúc mà không biết hưởng. NBK là kẻ mỡ đã lên miệng mà không kịp ăn! Còn cái tay NVM đúng là dễ sợ! Chỉ một chuyến đi nó đã vớ được cả hai con cá - một con chở vào là Siu Black ĐTH và một con chở ra là Tanhia HTĐ! Đằng nào nó cũng chỉ được lợi về phía mình!!!

    Trả lờiXóa
  2. Phàm ở đời, ăn cũng có nhiều kiểu lắm. Người phàm phu thì ăn bằng miệng, kẻ tục tử thì ăn bằng bằng tay, bằng chân, mấy gã văn nghệ sĩ ăn bằng tai, bằng mắt, ngoài ra còn có thể ăn bằng những chỗ khác nữa mà với khuôn khổ một bài nhận xét kể hết ra e rằng bất tiện. Không biết ba cái gã lính ngự lâm kia ăn nhưng đóa hồng gai bằng cái gì chẳng biết. Ăn bằng miệng lỡ có hóc xương còn họa chăng cứu được chứ ăn bằng những "cơ quan" khác thì có mà đi đời. Mà nếu có đi đời thì chắc là NVM gộc-bai trước còn hai anh chàng lú khú lù khù BK và AD nào đó sẽ theo chân bạn đi sau. Âu cũng là cái sự đời như cổ nhân có dạy: "sướng cái miệng mà mù con mắt" là vậy!!!

    Trả lờiXóa
  3. Cái gã Nặc danh thứ hai này quả là quá lý tưởng hóa cuộc đời chăng, chứ đã là Cá, mà là Cá C5-A9 thứ thiệt, đảm bảo ngon, an toàn 100% thì tội gì mà không ăn! Đúng ra là phải năn đủ chỗ, đủ kiểu: bằng mắt, bằng tay, bằng v.v...
    Chỉ có kẻ "không bình thường" không biết ăn, không dám ăn - mặc dù muốn ăn mà ăn không được nên mới nói hoách như thế!

    Trả lờiXóa
  4. Cách đây mấy năm, một con chim phi yến vì sa đà mà vô ý đâm đầu vào phi cơ B59 của Mỹ, gẫy cánh mà chết trụi lông trên bầu trời Afghanistan. Cách đây vài hôm, lũ cá thượt ở Đông Hải, cũng tan xác vì va vào ngư lôi Trung Quốc. Đó là những bài học mà trời đất nhắc nhở người đời về sự cẩn trọng, tránh thói chủ quan. Đừng bắt chước lũ chim, nghĩ bầu trời là của mình mà ngang nhiên bay lượm, đừng bắt chước loài cá, nghĩ biển của mình mà thỏa chí thung thăng. Thiết nghĩ, cái mầm mống nguy cơ là ở ngay trong tư tưởng "... đảm bảo ngon, an toàn 100%..." mà anh chàng nặc danh nọ siêu tưởng trong đầu. Những mong rằng, dừng có ai trong chúng ta phải chết trụi lông nhưng loài phi yến, chết tan xác như loài cá thượt biển Đông. Cổ nhân dạy câu: "cẩn tắc vô áy náy" sao có người không thèm học!?

    Trả lờiXóa