Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Ngày Đoàn Tụ nối dài

Kỳ 1: CHUYỆN VỀ BẢO TRÂN
Bảo Trân về dự Ngày Đoàn Tụ trong sự ngỡ ngàng của khá đông con trai, con gái C5A9. Không hẳn chỉ vì sự trẻ trung xinh xắn của cô gái này mà còn vì lần nầy Bảo Trân về chơi và ở lại Tam Kỳ - Tiên Phước khá lâu. Một công đôi việc, ngay sau ngày họp mặt, cô bé hỏi thăm và đăng ký học lớp ngồi Thiền để chữa căn bệnh mất ngủ xưa nay của mình.
Không biết trùng hợp thế nào, ngay hôm sau, anh chàng Thành Liêm ở tận Thăng Bình cũng tọ mọ xin vào đăng ký học, nhưng khôn khéo học lệch buổi để tránh những lấp lững, thọc mạch của bạn bè. Anh ta về khoe với vợ:
- Anh đã đăng ký học lớp Yaout rồi em nhé!
- Có gì mà phải học hả anh, cứ mua sửa về trộn thêm một hủ yaout giống rồi ủ nước ba sôi hai...
- Không phải, Yaout này không phải ăn mà để chữa cho hết bệnh.
- Chứ anh có bệnh gì đâu!?
- Thì ai mà chẳng có bệnh trong người. Học để phòng ngừa thôi, em ạ! À mà anh quên, hình như là Yoga chứ không phải yaout!
Nghe tin Bảo Trân ở lại Tam Kỳ, Trần Anh Dũng cũng dự định hủy bỏ chuyến đi dạy từ xa ở miền Tây, để ở nhà mỗi sáng đưa Bảo Trân đi học:
- Bảo Trân đừng ngại gì. Người Tam Kỳ rất hiếu khách và hết lòng với mọi người!
- Thôi anh ạ, ngoài em ra, anh còn vợ con, gia đình nữa. Không nên vì em mà...
Anh ta ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi vào Miền Nam cứ tranh thủ nhắn tin hỏi thăm: “Em học thế nào rồi? Có ai đưa đón em không?” - “Tốt anh à, em “lên tiên” ngày một vậy!”. Anh ta trắng trợn tán tỉnh:”Trên đó có vui không em? Cho anh đi theo với!” - “Trên này thì vui rồi, nhưng chỉ sợ anh không có cơ duyên” - “Thì em hãy năn nỉ xin hoặc mua cho anh một ít mà!”.
Người hạnh phúc nhất trong đợt này là anh chàng Xuân Vinh. Do ngại đường xa nên Bảo Trân chọn anh ta làm tài xế riêng, đi đâu cũng kè kè như bồ bịch. Nhớ lần đi biển Tam Thanh, anh ta sung sướng chạy vù vù, hết nhanh rồi chậm cứ bấm còi te te như chọc t ức mọi người làm Nguyễn Quý từ Thăng Bình vào mà phải đi xe không cứ tức anh ách. Quý đỏ mặt tím mày chia xẽ với Anh Dũng:
- Cái thằng cha Xuân Vinh thật là không biết điều, ỷ có Bảo Trân rồi làm phách.
Anh Dũng lại đổ thêm ớt vào tương:
- Mày mà dám coi trời bằng vung hả Xuân Vinh. Lúc có thì cũng phải nghĩ đến lúc không chứ!
- Hừm, cái đồ ... cái đồ...
- Thôi, đừng bỏ về Quý nhé! Thua keo này thì bày keo khác vậy!
- Còn keo nào nữa đâu mà bày? Mấy ngày nữa là Bảo Trân đi mất rồi!
Đầu tháng Bảy, Bảo Trân ra đi, Bốn anh chàng đẹp trai: Thành Liêm, Anh Dũng, Xuân Vinh và Nguyễn Quý tiễn đến tận sân ga, lòng buồn rười rượi, gương mặt ai cũng xơ xác, kinh hoàng như vừa qua những cơm ốm nặng.

Một số hình ảnh của Bảo Trân:


3 nhận xét:

  1. Đúng là những tên dại gái! sửa đã loãng thành yaout rồi mà vẫn cứ thòm thèm làm chi để đến khi không còn yaout nữa thì xơ xát đến như mất cả thần hồn lẫn thần thần tính!

    Trả lờiXóa
  2. Kệ người ta, không ai bắt ai phải chê ai đâu nhé. Người dại có cái sướng của người dại. Đừng có mà mà mà ... ghen ăn tức ở!

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa