Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Chuyện trong gia đình

Phi lộ

Kính thưa các bạn! Câu chuyện bắt đầu từ một tin buồn đến với gia đinh CenamAchin khi các bạn nghe tin thân mẫu của thầy giáo Mai Xuân Mùi từ trần. Chúng tôi gồm Liêm, Dũng, Cẩm Linh, Minh, Khánh, Cẩm, Ánh Hoa, Hiền và Năng Đinh đến viếng hương chia buồn cùng gia đình thầy. Buổi chiều, cả bọn kéo đến thăm quán giải khát của vợ chồng Cẩm Linh. Cứ ngồi lại với nhau là lại khui chuyện bạn bè ra kể. Một anh chàng trong bọn (xin phép được giấu tên) buồn thiu nói:
- Đến giờ tớ vẫn còn nhớ và mong gặp lại một người mà 27 năm rồi chưa gặp lại.
Cả bọn lặng thinh, đoán già đoán non không biết chàng/nàng đó là ai!
Chàng ta nói tiếp:
- Buồn là tớ biết số điện thoại của hầu hết anh em trong gia đình chỉ riêng cô ấy là chịu (té ra là cô nàng!!!). Ước gì có ai giúp tìm được thì bao nhiêu mình cũng chung được!
Cẩm Linh hỏi:
- Có chắc không vậy hè?
- Xưa nay tui có dối với ai bao giờ. Tôi thật thà cả với vợ nữa tề!
Ánh Hoa:
- Nếu có thì ông chung thế nào?
Dũng đế thêm:
- Ông cứ ngả giá ra đi, biết đâu có người tìm giúp!
Khánh không giữ được bình tĩnh cũng nhào vô chia phần:
- Ông có dám đãi cả bọn một bữa hoành tráng không?
- Đãi cả khóa C5, tớ cũng sẵn sàng.
Vậy là cả bọn chồng tay nhau cam kết anh chàng sẽ đãi một bữa bê thui Cầu Mồng ra trò sau khi có kết quả.
Hai ngày sau.
Chuông điện thoại gia đình C5A9 đồng loạt reo lên, mọi người nô nức bương về Cầu Mống.
Vậy là cũng tối hôm đó, mọi cái cell phone của C5A9 đều được điền thêm tên của bạn Đặng Thị Lắm.
Đặng Thị Lắm đã theo chồng và rời quê rất sớm. Hiện đang lập nghiệp tại quận Tân Bình t/p Hồ Chí Minh. Sau khi liên lạc được với anh em, Lắm đã rất xúc động và trao đổi rất nhiều niềm vui nỗi buồn về những ngày xa xứ. Bạn đã gửi Ngày Đoàn Tụ bài thơ này, chúng tôi xin phép được đăng để mọi người cùng chia sẻ.



Thơ Đặng Thị Lắm









(Ảnh ĐTL tặng bạn bè cuối 1982)


HỒI TƯỞNG

Thôi nhé khoảng trời xa tuổi nhỏ
Với trường xưa bao kỹ niệm thân thương
Với thầy cô lời giảng vẫn còn vương
Với bè bạn, chiều Thanh Khê nắng đẹp

Ta giữ lại nơi trái tin nhỏ hẹp
Nhưng thời gian giờ vội vã đi mau
Tháng năm qua kỹ niệm tưởng úa màu
Còn lóng lánh như những vì tinh tú

Còn nhớ nhau hẹn cùng về trường cũ
Bên nhau nghe biển kể chuyện chiều xưa
Một khung trời xao xác nắng trưa
Về tuổi đời mộng mơ xa ngái

Bạn bè ơi biết bao giờ gặp lại
Kỹ niệm theo ta vào giấc ngủ từng đêm
Thôi giã từ những năm tháng không quên
Ta gửi lại tuổi thần tiên một thuở!


T/p Hồ Chí Minh, tháng 11 năm 2011
ĐTL

3 nhận xét:

  1. Chao ôi, Lắm thân thương một thưở nào và mãi sau này tóc bạc răng long cũng thân thương như thế! Đúng là như cái anh chàng nào đó nhớ Lắm đến những 27 năm chưa gặp. Giờ chưa gặp mặt mà được thông tin về bạn đã thấy xốn xang bao kỷ niệm rồi. Mái tóc đen mượt và cái cằm chẻ của nàng sao mà quên được chứ?! Và cũng cảm ơn cái anh chàng nào đó nhớ Lắm đến mức xổ bầu tâm sự tìm bạn thất lạc đến mức sẵn sàng đãi cả khối c5 (dù không đông đủ đi nữa thì cũng có những người đại diện) tại Cầu Mống một bữa nhậu tưng bừng để hôm nay mọi người trong gia đình C5a9 mới kết nối được thông tin với nàng. Và, NGẠC NHIÊN CHƯA?! khi phát hiện ra một nữ thi nhân Đặng Thị Lắm với lời thơ ngọt ngào mà da diết nhớ, vẫn còn giữ lại nơi trái tim nhỏ hẹp biết bao kỷ niệm một thời. Mà trái tim của nàng đúng là "nhỏ hẹp" thật đấy! Sao ngày xưa ấy nàng không rộng mở thêm một chút??? cho Ta nhờ!!! Kỷ niệm của Lắm với bạn bè hẳn là đầy ăm ắp, chỉ có biển mênh mông mới chứa nỗi mà thôi. Ta cảm tấm lòng nàng, cảm cái ký ức theo nàng vào giấc ngủ, và cảm lời kêu gọi như khắc khoải từ trái tim: "Còn nhớ nhau hẹn cùng về trường cũ/Bên nhau nghe biển kể chuyện chiều xưa/Một khung trời xao xác nắng trưa/Về tuổi đời mộng mơ xa ngái". Nàng có biết Ta là ai trong số đông bạn bè C5A9? Trong cái biển mênh mông kỷ niệm, nàng có còn chăng những kỷ niệm với Ta vào những buổi chiều trên bãi biển Thanh Khê 26-27 năm về trước?

    Trả lờiXóa
  2. Không biết anh bạn nặc danh là ai mà có vẻ như là cũng thân quen lắm với tác giả bài thơ?! Nếu đem văn phong ra mà giao cho những Solochom tài danh C5-A9 ăn ốc đoán mò thì chỉ với cụm từ "ngạc nhiên chưa" gõ in hoa chúng tôi ghi ngay vào hồ sơ điều tra rằng anh bạn người quê gốc TP hiện ở tại t/p ĐN. Mà nếu là người khác thì tại sao lại thấy người làm thơ hay "bắt quàn làm bạn" vậy? ĐTL làm thơ là tặng chung cho cả C5A9 chứ có cho riêng ai đâu mà lại "khắc khoải" tiếng lòng đến vậy. Cầu mong bạn nặc danh chóng bình tâm trở lại mà về sống với cõi thực này nhé!
    Riêng tôi, khi đọc những dòng thơ của Lắm, chợt có cảm giác như sống lại những kỹ niệm đẹp đẽ của tuổi 20
    "Thôi nhé khoảng trời xa tuổi nhỏ
    Với trường xưa bao kỹ niệm thân thương
    Với thầy cô lời giảng vẫn còn vương
    Với bè bạn, chiều Thanh Khê nắng đẹp"
    Trái tim thì bé nhỏ, kỹ niệm thì đầy ắp, thời gian mênh mông. Làm sao có thể rót hết biển cả vào cái cốc xinh xinh đặt trong căn phòng mình được. Vậy mà với Lắm:
    "Tháng năm qua kỹ niệm tưởng úa màu
    Còn lóng lánh như những vì tinh tú"
    thì cũng tuyệt lắm rồi!
    Không mang biển vào căn phòng mình thì đôi khi cũng phải rời căn phòng ra với biến nên:
    "Còn nhớ nhau hẹn cùng về trường cũ
    Bên nhau nghe biển kể chuyện chiều xưa
    Một khung trời xao xác nắng trưa
    Về tuổi đời mộng mơ xa ngái"
    Thì còn gì hợp lý cho bằng.
    Để mãi còn lưu giữ những kỹ niệm đẹp của bạn bè:
    "Thôi giã từ những năm tháng không quên
    Ta gửi lại tuổi thần tiên một thuở!"
    Cảm ơn Lắm thật là nhiều!

    Trả lờiXóa
  3. Thôi thì cứ để cho TAD đoán non đoán già, đoán quàng đoán xiên về lai lịch của Nặc Danh thế nào cũng được. Càng đoán càng ly kỳ hấp hấp. Và các bạn, nếu ai cũng đoán như thế thì sự hấp dẫn về một đôi bạn C5 thời Thanh Khê Gờ rát lại càng tăng hơn - cứ như là chuyện của nàng TTKH của 70 năm trước ấy, có phải thế không các bạn?

    Trả lờiXóa