Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Cảm xúc Nguyễn Hữu Trâm Em



NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG


Chiều Sài Gòn mấy hôm nay mưa nhiều. Mưa giăng giăng khắp phố phường, cơn gió bất chợt se lạnh và bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” văng vẳng, tôi lại bồn chồn nhớ những mùa đông năm xưa. Bài hát với giai điệu thật ngọt ngào, sâu lắng như đánh thức những mùa đông lãng quên. Những ký ức lại hiện ra, tôi lại nhớ “dòng sông đôi bờ cát trắng” của tuổi thơ, tiếng “chuông chiều xa vắng” ngân lên từ nhà thờ Phú Cam của thời sinh viên….

Bài hát đưa ta về quá khứ, những quá khứ thật ngọt ngào và hạnh phúc. Con người dù sống giữa hạnh phúc hiện tại vẫn luôn nhớ về hạnh phúc đã qua. Con người dù chấp nhận quẩn quanh với thực tại nhưng vẫn luôn khát khao được với tay để chạm vào quá khứ-một cánh cửa pha lê trong suốt của tiềm thức. Dù không gian vẫn còn đó nhưng thời gian đã thay đổi, con người vẫn không trở lại được chốn xưa.

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng

Khi không thể trở lại quá khứ, con người tự an ủi mình và chấp nhận thực tế:

Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về...

Sài Gòn, 10/7/2010
NHTE

1 nhận xét:

  1. Bài hát thật ngọt ngào, và lời bình thật tâm trạng. Tiềm thức của bạn về mùa đông ở Huế, với tiếng chuông nhà thờ Phú Cam; tiềm thức của mình về những buổi chiều Hà Nội, mỗi khi ngồi bên hồ Tây...
    Nhưng, "Thôi đành ru lòng mình vậy". Vì ai cũng trăn trở với một câu hỏi mà không thể trả lời: "Bao giờ trở lại ngày xưa?"

    Trả lờiXóa