Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Chuyện ngụ ngôn hiện đại

CHUYỆN THỎ VÀ GẤU

Thân tặng LSU và NVM

Một hôm, thỏ lặn lội đến thăm nhà gấu. Mời thỏ vào nhà, khui mấy chai bia La-ru, gấu thong thả hỏi:
- Tình hình thơi sự gần đây có gì mới không, hỡi nhà thông thái?
- Có đấy! Tôi cũng tìm đến bác với chủ đích đàm đạo về vấn để này.
- Có nghiêm trọng lắm không? Buồn hay vui?
- Cũng không thể gọi là nghiêm trọng. Cũng có kẻ vui, có người buồn. Lẽ đời là thế, gấu ơi!
- Tôi đang dõng cái tai gấu lên nghe đây. Ông học tập ở đâu cái kiểu vòng vo như vậy?
- Ông có nhớ mấy đám rau rừng ở vùng mình không, có người hái trộm rồi đó!
- À, xem trên blog tôi có biết .Tôi cũng đang tức anh ách trong bụng đây này - Vừa nói, gấu vừa mở cái bụng tròn quay ra cho thỏ xoa bóp - Cái thằng cóc đen đó thật táo tợn, nó dám ăn trộm rau rừng ở miệt Phê-son của nhà Vê-hô là lãnh địa của tôi. Tôi biết nhưng chưa bắt tận tay, day tận mặt nó ra nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt ông bạn thân à!
- Ủa, có cái đám rau rừng đó nữa à? Tôi thì tôi không nghĩ vậy. Ban đầu tôi cũng tức như ông. Tôi nghĩ nó ăn trộm rau rừng trên miệt Ti-chu của nhà Be-tra ở quê tôi nên tôi tức lắm. Thiên hạ đều khen tôi lanh như thỏ mà lại để hắn hớt tay trên thì ai mà không tức!
- Thôi đành ru lòng mình vậy ông à! Dù sao hắn cũng là bạn của mình!
- Bạn gì nó nữa hở ông! Bạn sao hắn không rủ mình cùng đi ăn trộm với mà lén lút đi một mình.
- Nhưng mà cuối cùng thì ông phát hiện ra được cái gì? Uống một hớp nữa rồi kể nào! - Gấu vỗ bụng cười khề khề - Rau rừng thì tụi mình ai chả thích ông nhỉ?
- Nó ăn trộm rau rừng của ả bướm vàng ở xứ Ca-lu-cha mới tức chứ. Buồn cười là thằng ăn trộm và kẻ mất của lại thông đồng với nhau hái hết nguyên một vạt rau lớn của tụi mình!
- Vậy à? Thế thì để hôm nào tôi phone cho bướm vàng, hỏi vườn nhà nó còn nhiều rau không, tụi mình kéo nhau ra ăn trộm một bữa nhé!
- Vậy là ngéo tay nhé! Có dám thề, dám hứa, dám đảm bảo với thỏ hay không nào?
- Nhưng mình có nên rủ cái thằng cóc đen xấu xí đó đi không nhỉ?
- Nó trộm rồi, chắc là nó không ăn nữa đâu. Thôi thì chỗ bạn bè, mình rủ nó đi luôn một thể nhé!
Thỏ ôm lấy vai gấu, rưng rức chia tay, cả hai cùng ngâm nga câu hát: “Được ăn rau rừng em hái/ cho thèm cả một đời tôi…”

2 nhận xét:

  1. Xem xong câu chuyện ngụ ngôn trên, cả Thỏ và Gấu đều tủm tỉm cười.
    Vì Thỏ và Gấu đều biết mình, biết người. Thỏ thì chỉ giỏi chạy (để tránh sự săn đuổi của quá nhiều thỏ cái), Gấu thì giỏi leo trèo (để kiếm thêm chút mật của đời). Vậy thì Thỏ và Gấu có ghen tỵ, tức giận làm chi với tài bay của Chim, tài lặn của Cá. Chỉ sợ Chim vui đến mức vô tình lao xuống biển, Cá cũng vô ý vọt lên nhìn cảnh trời mây! Vậy nên, Chim hãy dừng ở mức "sa", Cá hãy dừng ở mức "lượn", Thỏ không chạy quá đà, Gấu không leo quá trớn, để cùng bình yên vui cảnh thái bình!

    Trả lờiXóa
  2. Mình nghĩ hái trộm rau không hề gây hại gì đến môi trường rừng cả. Chắc là anh chàng cóc đen không có ý chặt trộm cây, lấn chiếm rừng hoặc biến đất rừng thành đất "sản xuất" sau khi hái được mớ rau đâu các bạn nhỉ!?
    Mà thôi, miễm đừng đi hái trộm rau nhà người ta thì được. Cóc đen ơi, chứ dại!!!

    Trả lờiXóa