Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Ngày Đoàn Tụ nối dài


Kỳ 2: CHUYỆN VỀ BỬU KHÁNH VÀ ANH DŨNG

Nguyễn Bửu Khánh và Trần Anh Dũng vừa có duyên và cũng vừa có nợ với nhau. Nếu bảo hai anh chàng này rất yêu thương nhau thì cũng đúng mà bảo họ rất ghét nhau thì cũng phải. Họ trái nhau nhiều cái: Khánh nhanh nhẹn, tháo vát luôn đi trước, đón đầu; còn Trần Anh Dũng thì chậm chạp, cù mì ai chọc ghẹo cũng cười khì khì cho qua chuyện. Được cái, cả hai đều chân tình, không để bụng để dạ, sẵn sàng “ủng” khi người kia “hô”.
Sau Ngày Đoàn Tụ, Anh Dũng dạy xong ở Đồng Tháp rồi dạy tiếp Nha Trang, “tân-bo” Sài Gòn một đêm, Khánh ra tận bến xe đón. Vừa gặp bạn chí thân, hắn đã hặc:
- Mày đưa tao 500 ngàn bao giờ mà lại phao lên blog?
Anh Dũng tỉnh khô vờ như không biết gì:
- Tao có biết gì đâu, mày kể nghe!
- Thì trong chuyện “Thằng câu trộm cá” có nói: “Trong cơm sung sướng, AD vui vẻ rút ngay năm trăm đưa tận tay BK (có lẽ sau nầy hắn sẽ mất ngủ mấy đêm vì tiếc tiền)" thì không tao và mày thì còn ai?
- Thôi đi bạn chí thân à! K thì có cả trăm ngàn K: Khôi, Khiêm, Khải, Khả rồi Khù, Khờ, Khùng, Khía chứ riêng gì cái tên Khánh hay ho của mày đâu?
- Nhưng cả C5A9 đang nháo nhào đồn đãi rằng tao lấy 500 ngàn của mày! Thậm chí vợ tao còn bảo: “Anh lo mà dè xẻn, dành dụm tiền gửi trả lại cho anh Dũng” đó kìa!
- Thôi thì thế gian ganh ghét nhưng anh em mình yêu thương nhau là được!
- Yêu thương cái con khỉ!
Gây nhau vậy nhưng rồi Khánh cũng đưa Dũng về nhà kêu Trâm Em xuống nhậu hết sạch một thùng “ken”.
Tối hôm đó, trong lúc hứng chí, Trâm Em lỡ miệng: “Trưa mai, tôi mời hai ông, ba anh em mình nhậu một bữa”. Sẵn máu thèm ăn và ham nhậu nhẹc, không ai bảo ai sáng hôm sau cả hai cùng dậy rất sớm. Dũng hỏi Khánh cũng là để tự chữa thẹn:
- Khi hôm có xem đá bóng trận hai không mà dậy sớm dzữ dzậy?
- Ừa mình bị bệnh mất ngủ kinh niên nên dậy sớm lắm. Bạn có ngủ ngon không?
- Tôi cũng thao thức hoài, lạ nhà, lạ giường khó ngủ quá!
Khánh đi guốc trong bụng cái thằng bạn ăn bờ ngủ bụi này rồi nhưng cũng vờ im lặng gật đầu.
Không biết có kịp đánh răng, rửa mặt hay không mà hai anh chàng kéo nhau đi sớm lắm. Ăn mai, cà phê xong, Dũng bảo:
- Có lẽ mình nên về nhà ngủ một giấc.
- Sao lại về nhà? Ở đây chơi rồi đi gặp Trâm Em luôn.
- Trâm Em hẹn mấy giờ thì bắt đầu nhỉ?
- Mười một rưỡi!
- Trời ơi! Giờ mới tám giờ mà!
- Thì chỉ còn ba tiếng rưỡi nữa chứ mấy mà. Họ đợi nhau cả đời còn được nữa là!
Hôm đó cả hai phải trả thêm tiền trà. Và cũng không ai bảo ai, cứ ngồi nhìn chằm chằm cái đồng hồ treo tường ở quán.
Hai anh chàng đợi tiếp Trâm Em ở nhà hàng đâu chừng nửa tiếng thì anh chàng bác sĩ đến.
- Sao lại ngồi đó? Vào phía bên này!
- Bên này mát và thoáng hơn mà.
- Mình chỉ ăn trưa thôi. Gian buffet ở bên này. Ăn kiểu này no lắm!
Cả hai lủi thủi sang chọn món ăn, tranh thủ cạn được mỗi người hai ly vang đỏ rồi lặng lẻ ra về buồn như bị vợ đuổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét