Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010
Thơ Trần Anh Dũng
RAU RỪNG
Tặng ...
Được ăn rau rừng em hái
Cho thèm cả một đời tôi
Buổi chiều hiền như cỏ dại
Đợi nhau nóng cả chỗ ngồi
Hai sáu năm giờ gặp lại
Ngỡ ngàng nhìn lá vàng rơi
Thấy nắng in xiên chớn tóc
Biết nhau đã lắm tuổi rồi
Em bây giờ thành thiếu phụ
Tuổi xuân ở lại bên đồi
Tôi bây giờ thành lãng tử
Ôm đàn hát khúc phai phôi
Một mai khi em trở lại
Biết đâu tôi đã đi rồi
Nhớ hái trên ngàn mây trắng
Rau rừng đắp kín hồn tôi!
Tam Kỳ 10/7/2010
TAD
Tặng ...
Được ăn rau rừng em hái
Cho thèm cả một đời tôi
Buổi chiều hiền như cỏ dại
Đợi nhau nóng cả chỗ ngồi
Hai sáu năm giờ gặp lại
Ngỡ ngàng nhìn lá vàng rơi
Thấy nắng in xiên chớn tóc
Biết nhau đã lắm tuổi rồi
Em bây giờ thành thiếu phụ
Tuổi xuân ở lại bên đồi
Tôi bây giờ thành lãng tử
Ôm đàn hát khúc phai phôi
Một mai khi em trở lại
Biết đâu tôi đã đi rồi
Nhớ hái trên ngàn mây trắng
Rau rừng đắp kín hồn tôi!
Tam Kỳ 10/7/2010
TAD
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hình như Dũng về già chỉ để làm thơ, vì bài thơ nào cũng hay. Với bài trên, bốn câu:"Hai sáu năm giờ gặp lại/Ngỡ ngàng nhìn lá vàng rơi/Thấy nắng in xiên chớn tóc/Biết nhau đã lắm tuổi rồi" thật hình ảnh, nhất là hình ảnh "nắng in xiên chớn tóc" - quả đời là vô thường.
Trả lờiXóaXin cảm ơn những lời vàng vừa khen mà cũng vừa chọc quê của Ts. Chúc vui! Hôm nào rỗi, tôi sẽ kể Ts nghe chuyến đi Tiên Phước đầy thú vị của bọn mình!
Trả lờiXóa